Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94


Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Vị trí của thôn Đông Khẩu là một pháo đài trung tâm, nếu thôn mọi người không muốn di dời, quả thật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quy hoạch sử dụng đất của chúng tôi. Nhưng sau nhiều ngày liên tiếp thảo luận, chúng tôi nhận thấy răng vấn đề này không phải là không thể giải quyết được. Chúng tôi rất thông cảm đối với những người dân không muốn dời nhà và tái định cư, cũng không nỡ nhìn cảnh mọi người rời xa quê hương, do đó chúng tôi đã lập ra một kế hoạch mới có thể dễ dàng tránh được thôn của mọi người. Nếu như quý thôn thật sự không muốn rời khỏi, chúng tôi có thể bắt đầu thực hiện phương án thứ hai.”



Thẩm Thanh Ngọc vừa nói dứt câu, mặt của Trương Hoàng Bách và Trương Đức Minh đều đổi sắc, cộng thêm men say sau khi uống mấy ly rượu trăng, Trương Hoàng Bách trực tiếp võ bàn nói: “Giám đốc Thẩm, cô đang uy hiếp tôi sao?”


Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trương Đức Minh, cười nói: “Trưởng thôn Trương hiểu lầm rồi, sao tôi có thể uy hiếp ông được chứ? Tuy nhiên, những người dân đều không muốn rời khỏi nơi mà tổ tiên họ từng sinh sống, đương nhiên Vạn Tượng chúng tôi cũng sẽ không ép mua ép bán.”


Ý trong lời của Thẩm Thanh Ngọc rất rõ ràng, bây giờ không phải là Vạn Tượng đến xin bọn họ ký hợp đồng rời đi, mà là bọn họ yêu cầu Vạn Tượng đến phá bỏ để bọn họ dời sang nơi khác.




“Vớ vẩn! Xem ra hôm nay cô đến đây là để nói mấy lời bậy bạ này! Tôi muốn gặp tổng giám đốc Trần của các người, mau để tổng giám đốc Trần tới đây!”


Giọng nói của Trương Hoàng Bách cực kỳ lớn, lúc nói chuyện gân xanh trên trán nổi hết cả lên, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc như muốn ra tay đánh cho cô một trận.


Nhưng Thẩm Thanh Ngọc không hề có chút sợ hãi, cô đối diện với ánh mắt của Trương Hoàng Bách nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Trưởng thôn Trương, tổng giám đốc Trần đã ủy thác cho tôi toàn quyền xử lí chuyện này.


Nói xong, cô hơi dừng một chút: “Hơn nữa, tôi cũng nghe theo tổng giám đốc Trần mà làm việc.”


Trần Hạc Nhất muốn làm cô khó xử, vậy thì cô sẽ bản lén một mũi tên sau lưng anh ta.


“Đồ bà tám khốn kiếp! Cô đang nói nhảm gì vậy! Rõ ràng hôm qua tổng giám đốc Trần đã hứa với tôi, chỉ cần tôi…”


“Giám đốc Thẩm, cảm ơn thông tin của cô, chúng tôi sẽ về cân nhắc kỹ lưỡng.”


Trương Đức Minh ở bên cạnh cắt ngang lời của Trương Hoàng Bách, ông ta nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc với thái độ hết sức thân thiện.


Thẩm Thanh Ngọc lấy tài liệu về, mặt không đổi sắc mở miệng: “Ba ngày, tôi chỉ cho mọi người ba ngày, một khi dự án chính thức bắt đầu thì cho dù trưởng thôn Trương và chủ nhiệm Trương có đến †ìm tôi cũng không có ích gì nữa.”


Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì quay đầu nhìn Phó Ngọc Lam.


Phó Ngọc Lam gật đầu, cả hai xoay người rời khỏi phòng bao.


Rượu trảng tác dụng chậm, Thẩm Thanh Ngọc vừa ra khỏi phòng bao đã cảm thấy hơi choáng váng.


Vừa rồi cô uống bốn ly rượu trăng, xấp xỉ nửa cân, đã lâu rồi không uống nhiều rượu như vậy. Hiện tại cơn say dần dâng lên, cả người Thẩm Thanh Ngọc trở nên nóng bừng, bước chân có chút yếu ớt, đi không được ổn định cho lắm.


Phó Ngọc Lam ở sau lưng đỡ cô: “Cô Thẩm, chị không sao chứ?”


Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Chị còn tỉnh lắm, vào nhà vệ sinh rửa mặt chút là được.”


“Để em đi với chị”


Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn cô ấy, cười một tiếng: “Không cần đâu, chị cũng không đến nỗi là đi không được, em đi gọi tài xế đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK