Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 139


Phó Ngọc Hải nhíu mày, lúc này mới ngồi lại rồi khởi động xe.


Về câu hỏi đó, Thẩm Thanh Ngọc không trả lời, anh †a cũng không hỏi nữa.



Trong xe yên tĩnh lại, cho đến khi xe dừng dưới lầu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải mới lên tiếng: “Tối nay tôi lái xe về trước, sáng mai trả lại cho em, chắc em không ngại đâu nhỉ?”


Dù sao thì hơn nửa tiếng trước cô mới lợi dụng anh †a để chọc tức Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể qua cầu rút ván được, chỉ đành gật đầu: “Vậy tôi lên đây.


Cô nói xong thì tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.


“Thẩm Thanh Ngọc.”




Thẩm Thanh Ngọc vừa đóng cửa xe, Phó Ngọc Hải ngồi ở ghế lái cũng xuống xe, đứng bên cạnh xe nhìn cô.


“Anh Phó?”


“Em vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi vừa nấy.”


Thẩm Thanh Ngọc khựng lại, đó thật sự không phải một câu hỏi dễ trả lời.


Trong lúc thất thần, Phó Ngọc Hải đã đi tới trước mặt cô.


Hai người cách nhau nửa mét, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Rất khó xử sao?”


Nói xong, anh ta giều cợt: “Khó xử chính là thất vọng.”


Mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi cho rõ ràng, quả nhiên con người ta đều không có tự trọng.


Phó Ngọc Hải lạnh lùng cười: “Lên đi.”


Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ mím môi rồi hỏi một câu: “Anh thích tôi từ khi nào?”


Có lẽ là không ngờ cô sẽ hỏi vậy, Phó Ngọc Hải sửng sốt, anh ta phản ứng lại, nhìn cô rồi bật cười: “Thẩm Thanh Ngọc, câu này chỉ có bạn gái tôi mới có tư cách để hỏi tôi.”


“ồ, vậy tôi không hỏi nữa”


©ô cười: “Tôi lên đây, đi đường cẩn thận. Phó Ngọc Hải, chuyện tối nay, cảm ơn anh nhé.”


Cô gọi anh ta là Phó Ngọc Hải, không phải anh Phó.


Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, anh ta bỗng cảm thấy tối nay cũng không phải không thu hoạch được gì.


Lúc Thẩm Thanh Ngọc đi tới cửa, cô vô thức quay đầu thì thấy Phó Ngọc Hải vẫn đứng đó nhìn cô.


Cô hơi khựng lại, dời mắt đi, đẩy cửa vào căn hộ.


Trong thang máy không có ai, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi vào, nhìn mặt tường thang máy sáng loáng, cô hơi ngây người.


Nếu người bốn năm trước thật sự là Phó Ngọc Hải, vậy Phó Ngọc Hải theo đuổi cô không phải để chọc tức Bạc Minh Thành rồi.


Nhận thức này khiến Thẩm Thanh Ngọc hơi đau đầu, cô thà rằng Phó Ngọc Hải theo đuổi cô là vì muốn chọc tức Bạc Minh Thành, ít nhất như vậy thì cô vần có thể từ chối mà không bị gánh nặng tâm lý.


Chẳng mấy chốc cửa thang máy mở ra.


Thấm Thanh Ngọc thôi suy nghĩ, nhấc chân đỉ ra.


Về đến căn hộ, cô gọi cho Trần Ánh Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK