Mục lục
Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137


Phó Ngọc Hải lấy lại sợi dây chuyên và trực tiếp đeo nó vào cổ mình.



Thẩm Thanh Ngọc đã đeo chiếc vòng này hơn ba năm, cứ như vậy mà bị anh ta đeo nó trên người. Cô đứng đó, nhìn sợi dây chuyền lay động trước cổ anh †a, một hồi lâu sau mới lên tiếng: ‘Bây giờ đã trả hết nợ rồi phải không?”


Phó Ngọc Hải không trả lời, chỉ nhấc chân tiến lên áp sát vào người cô, dừng ở trước mặt cô khoảng mười mấy cm, cúi đầu nhìn cô: ‘Không phải, Thẩm Thanh Ngọc.”


Vừa nói, anh ta vừa đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, sau khi rời khỏi, Phó Ngọc Hải liếm nhẹ môi dưới của cô: ‘Em vẫn không hiểu, Thẩm Thanh Ngọc.”


Anh ta cong môi, đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười, mê hoặc lòng người.




Đúng lúc Bạc Minh Thành đi ra, nhìn thấy một màn như vậy.


Anh đứng ở đăng kia, ánh mắt đảo qua hai người trước mặt, lúc nhìn xuống thấy vòng cổ của Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành cảm thấy đôi mắt giống như bị cây kim đâm một cái.


Anh nhớ rõ sợi dây chuyền kia, kiểu dáng đơn giản trang nhã, nếu như không phải có một lần khi anh quay lại phòng lấy đồ nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc tháo vòng tay xuống, anh cũng không biết rằng đó là một vòng cổ kiểu nam.


Trí nhớ của Bạc Minh Thành rất tốt, trong ba năm Thẩm Thanh Ngọc gả cho anh, sợi dây chuyền đó gần như không hề rời khỏi cổ tay cô.


Mặc dù biết đây là vòng cổ kiểu nam, nhưng cho tới giờ anh cũng không cảm thấy gì.


Anh cũng không yêu Thẩm Thanh Ngọc, trong lòng cô có ai, thật sự anh không để ý chút nào.


Nhưng mà bây giờ, anh lại nhìn thấy sợi dây chuyền kia đang đeo trên cổ Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành sinh ra xúc động muốn kéo sợi dây chuyền kia xuống.


Chỉ là không chờ anh lấy lại tinh thân từ suy nghĩ xúc động, giọng nói Phó Ngọc Hải truyền tới: “Cậu hai nhà họ Bạc có chuyện gì sao?”


Lúc Phó Ngọc Hải nói lời này, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, giống như khoe khoang ra oai với anh.


Bạc Minh Thành im lặng, lướt qua Phó Ngọc Hải, thäng tắp nhìn về Thẩm Thanh Ngọc phía sau lưng anh ta: “Là tôi đã xem thường cô.”


Ngược lại anh giống như thăng ngu, còn lo lắng cô sẽ bị Phó Ngọc Hải đùa giốn.


Tâm trạng cả đêm nay của Thẩm Thanh Ngọc đều bị Bạc Minh Thành phá hủy, khó chịu dưới đáy lòng hoàn toàn bị câu nói này của anh gợi lên tâm lý phản nghịch trước nay chưa từng có, cô đi lên trước một bước, khoác tay lên tay Phó Ngọc Hải, lập tức nhìn Bạc Minh Thành bằng cặp mắt giễu cợt, khẽ cười một cái: “Vậy mà tôi không biết rằng cậu hai nhà họ Bạc cũng có lúc xem trọng tôi.”


Bạc Minh Thành bị cô làm cho nghẹn lại, sắc mặt càng khó coi hơn trước.


Phó Ngọc Hải đứng một bên cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nắm chặt tay cô: “Người không quan trọng, không cần quan tâm.”


Anh ta nói xong, đưa tay vén sợi tóc rối bên mặt Thẩm Thanh Ngọc lên, năm lấy tay Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đi tới cạnh xe, mở cửa xe ra để cô ngồi xuống.


Hiếm thấy Thẩm Thanh Ngọc phối hợp, cúi người ngồi vào trong xe.


Phó Ngọc Hải nhanh chóng đi qua ghế lái bên cạnh xe, không quá hai giây, chiếc xe nghênh ngang rời đi trước mặt Bạc Minh Thành.


Anh nhìn bóng lưng của chiếc xe con màu đen, nghĩa đến cảnh vừa nãy Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc hôn môi và nắm tay nhau, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.


Châu Du Dân vừa chạy theo tới thì gặp anh, sợ sệt đứng ở đằng kia hỏi: “Sao rồi, có phải đột nhiên cảm thấy hơi đói bụng, thay đổi ý định muốn ăn gì đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK