“Cô bé cậu bé này là phù dâu phù rể đáng yêu của chúng ta ngày hôm nay.” Tô Kỳ đang giới thiệu Đường Duy và Bạc Nhan với khách mời. “Hai đứa bé này vô cùng xinh đẹp, giống như búp bê, đúng không? Tôi tin rằng, sau này Hàn Nhượng và Khương Thích cũng sẽ sinh ra những đứa con đáng yêu như thế này.”
Lời nhận xét của Tô Kỳ khiến người nhà họ Hàn bật cười: “Ôi, thiếu gia nhà họ Tô thật biết cách nói chuyện.”
Tô Phi Phi cũng đến rồi, cô ta đặt hai tay lên ngực đầy tự hào: “Đương nhiên, đây là anh trai tôi mà.”
Nói xong, cô ta nhìn quanh nhưng không thấy Đường Thi đầu.
Vi vậy Tô Phi Phi cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi Hàn Băng: “Đường Thi chưa đến sao?”
“Đến rồi.” Hàn Băng nhường mày: “Sao, muốn tim Đường Thi à?”
“Không được sao?” Tô Phi Phi cũng giờ thói tiểu thư ra, nhướng mày: “Tôi không được tìm cô ấy nói chuyện sao?”
Hàn Băng cười nhéo nhéo mũi Tô Phi Phi: “Nhóc con, chị đây không ngốc, không phải trước giờ cô vẫn luôn nói xấu Đường Thỉ sao, cho nên chị đây không nói cho cô biết vào hậu trường tìm Đường Thi đâu!”
“A, hóa ra hôm nay Đường Thi làm phù dâu?” Tô Phi Phi cổ ý kiêu ngạo đầy Hàn Băng ra: “Vậy tôi phải xem xem cô ta hôm nay xinh đẹp như thế nào! Hừ!”
“Dù sao cũng đẹp hơn cô!”
“Không thể nào!”
Hàn Băng và Tô Phi Phi dường như sắp đánh nhau, nhưng chỉ có trong lòng hai cô mới hiểu rõ, cả hai đã không hề có ý đồ gì với Khương Thích hay Đường Thi nữa rồi.
Đường Thi, tôi cũng mong cô hạnh phúc.
Vì vậy, Tô Phi Phi nhìn lướt qua phía sau sân khấu, sau đó thu lại ánh mắt.
Rốt cuộc… Cô cüng là cô gái mà Bạc Dạ yêu. Tô Kỳ đang giao lưu với Đường Duy trên sân khấu, Bạc Nhan đứng bên cạnh tỏ ra đáng yêu, khiến tất cả các phu nhân bên dưới đều yêu quý cô. “Ôi! Con gái của ai mà xinh quá!”
“Con riêng của Tô Kỳ! Nhìn mắt hai người họ giống hệt nhau!”
“Con lai đúng thật là, thảo nào đẹp trai như thế, đứng với con trai Bạc Dạ, nhìn hợp nhau quá.”
Hợp nhau?
Đường Duy lạnh lùng quay mặt lại, liếc nhìn Bạc Nhan đứng bên cạnh đang nắm chặt tay vì căng thằng.
Cậu bé nghiến răng nói một câu: “Tránh xa tôi ra.”
“A.. ô.” Bạc Nhan ngoan ngoãn lùi lại vài bước.
Bên dưới, một vài cậu bé vừa bước vào trường trung học cơ sờ mim cười với Bạc Nhan: “Nào đến chỗ anh đây! Để anh nâng em lên cao.”
Đường Duy nghe xong, ánh mắt thay đổi, lập tức lại nói: “Lại đây! Cô ngốc à, đứng xa như thế làm gì!”
Bạc Nhan ngay lập tức tiến về phía trước một lần nữa,.. Phiến phức. Bấy giờ Đường Duy mới hài lòng, tiếp tục nhìn về phía trước, nhưng Đường Thi ở hậu trường nhìn thấy những quá trình này thì cười hip mắt.
Mong rằng tấm chân tình của Bạc Nhan có thể truyền cho Đường Duy, để cậu bé cũng học được cách từ bỏ hân thù.
Bởi vì Bạc Nhan cũng đã từng vì họ mà chống lại người mẹ tàn ác của mình.
Nửa tiếng sau, bầu không khí cuối cùng cũng được đẩy lên cao trào, Đường Thi và những người khác tiến lên sân khấu, nói những câu chúc phúc cho cuộc hôn nhân của Khương Thích.
Sau đó, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Khương Thích được người ta dẫn tay ra sân khẩu.
Đường Thi chăm chú nhìn, trong lòng vô cùng vui vè.
Anh trai của cô thực sự đóng vai giả là “người thân” của Khương Thích. Đường Dịch đeo hai bộ râu nhỏ trên miệng và cố tình vẽ một vài nếp nhăn trên trán, trông giống như một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng không hề làm mất đi vè đẹp trai,
Đường Dịch anh đưa Khương Thích ra ngoài và đặt tay Khương Thích vào tay Hàn Nhượng đang đứng giữa sân khấu.