Ông Từ nói vô cùng khách khí, ông còn gửi cả địa chỉ trước cho cô, Đường Thi cũng không từ chối lời mời của ông. Mặc dù con trai của người đàn ông này đã từng giở trò lưu manh với cô, nhưng khi nhìn thấy ba dạng ông Từ liên tục phải gánh hậu quả vì mấy hành động ngu ngốc của con trai mình, Đường Thi lại nhớ đến mấy sợi lấm tấm bạc trên mái tóc đen của ông, trong lòng cô có chút không nhẫn tâm.
Vậy nên cô đã đồng ý cuộc hẹn, sau khi cúp máy, Đường thi bắt đầu chuẩn bị trang phục.
Từ trước tới giờ Đường Thi là người rất có phong cách, quần áo mặc trên người cô cũng là do cô tự mình phối. Hiện tại thời tiết đang trở lạnh, Đường Thi quyết định chọn một chiếc áo khoác màu be, nếu bên ngoài đã mặc áo khoác rộng rãi, vậy thì bên trong chỉ nên mặc một chiếc áo T-shirt ôm sát người, sau đó cô chọn thêm đôi giày cao gót rồi ra khỏi nhà.
Gió đêm lạnh hơn hẳn so với ban ngày, khi mỗi trận gió thổi qua, Đường Thi lại phải siết chặt quần áo thêm một chút. Cô đi đến địa điểm đã được hẹn trước, vừa bước vào cửa liền thấy ông Từ cùng với các đối tác đã ngồi sẵn ở đó, họ vừa nhìn thấy cô liền liên tục vẫy tay.
“Cô Thi tới rồi!”
“Cô quả đúng là người phụ nữ vừa tài giỏi vừa xinh đẹp!”
“Mọi người quá lời rồi.” Đường Thi không tiện từ chối, cô liền rót một chén rượu vang mời mọi người.
Trong bữa tiệc, ông Từ không ngừng dành những lời có cánh cho thiết kế vừa rồi của Đường Thi, đồng thời cũng giới thiệu cô với các đối tác của mình: “Ái chà, thật sự đã tạo nên dấu ấn cho thương hiệu của chúng ta mà!”
“Cô Thi, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng lần tới chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp.”
Các đối tác của ông Từ không ngừng bày tỏ ý muốn hợp tác cùng cô,cuộc đời của Đường Thi như bước sang một trang mới, cô cẩn thận chuyên tâm thiết kế sản phẩm, ông Từ thì giúp cô lót đường, thành tâm đổi lấy thành tâm, lần này cô đúng là không nhìn nhầm người.
Đường Thi liên tục nói mấy câu cảm ơn, mọi người cũng vui vẻ sảng khoái nâng ly, sau khi người say tiệc tàn, có vài giám đốc gợi ý đi hát, mọi người đều hướng về phía Đường Thi chờ ý kiến của cô.
Trông thấy ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người đổ về phía mình, Đường Thi cũng không đành dập tắt sự kỳ vọng của mọi người, cho nên liền đồng ý. Ông từ rất nhanh đã rút điện thoại ra đặt một phòng KTV.
Cả đoàn người vừa đi vừa nói cười, trông thấy bóng dáng đơn độc của Đường Thi tụt lại phía sau cùng, một vị giám đốc liền nói: “Một đám toàn lão già trung niên chúng ta thì hát cái gì với cô Thi được cơ chứ, lão Tô, ông mau gọi đứa con cưng nhà ông qua đây góp vui nào, nếu không để cô Thi một mình như vậy thì quá là nhàm chán đó.”
“Tên nhóc thối tha đó tối nay lại đi ra ngoài chơi bời rồi, haiz. Cô Thi, cô đừng chán ghét đảm người cao tuổi chúng tôi nhé.”
“Đâu có đâu có.” Đường Thi đáp lại một cách nhã nhặn: “Thực ra trước đây tôi cùng hay hát cùng với ba mình mà.”
Đến KTV, ông Từ vừa ngồi xuống liền giúp Đường Thi gọi mấy cô gái trẻ tới nói chuyện cùng để cô bớt ngại ngùng. Đường Thi cười cười, cô rót đầy rượu vào ly thủy tinh, tiếp tục kính rượu mọi người thêm lần nữa.
Hai mươi phút trôi qua, Đường Thi cảm thấy nhàm chán, cô đứng dậy muốn ra ngoài hít thở một chút: “Tôi đi vệ sinh chút.”
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Đường Thi đứng bên bồn rửa mặt bên ngoài, cảm thấy hơi rượu đang bốc lên, ngay khi cô vừa hít thở một hơi, một bóng người đã đổ xuống sau lưng cô.
Đường Thi ngoảnh đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tô Kỳ đứng phía sau cô, anh ta cười không chút khách khí nào, khuôn mặt anh ta xanh đỏ lẫn lộn phản chiếu lại qua gương lọt vào tầm mắt của cô, khiến cho Đường Thi dần dần cảm thấy lạnh lẽo…
Anh ta huýt sáo một cách thờ ơ rồi nói: “Rảnh rỗi vào nhà vệ sinh một chuyến, không ngờ lại có phát hiện mới.”