“Tớ muốn biết tại sao cậu thực sự muốn kết hôn với Diệp Tiêu.”
Lam Thất Thất mím môi kể ra một phần sự thật: “Có lẽ… Diệp Tiêu đã làm điều gì đó không tốt, thậm chí tớ nghĩ rằng cậu có thể đã tự mình nhận thức được…”
Ngón tay của Bạc Nhan run lên, khi nghe những lời của Lam Thất Thất, cô cuối cùng chọn cách thú nhận: “Tớ nghĩ rằng Đường Duy nói không sai.”
Ánh mắt Lam Thất Thất cả kinh: “Đường Duy? Cậu ta… có phải trước khi đi đã nói với cậu chuyện gì không?”
Bạc Nhan khó khăn gật đầu nói: “Nghe ý tử của Đường Duy, Diệp Tiêu và chuyện này cơ bản không thể không liên quan. Tớ nghĩ phần lớn có thể là do Diệp Tiêu làm.”
Lam Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, sự thật mà cô ấy không muốn thừa nhận đã ở ngay trước mắt, cô ấy cau mày: “Tại sao Diệp Tiêu lại có ác ý với cậu như vậy…”
“Hôn nhân ràng buộc, bất kì ai cũng không cam tâm.”
Bạc Nhan củi đầu: “Tớ hiểu, anh ta muốn tớ bị thân bại danh liệt, như vậy tớ sẽ không thể kết hôn với anh ta. Nhà họ Diệp có thể quang minh chính đại mà từ hôn, bọn họ cũng sẽ không bị người ngoài chỉ trích.”
Lam Thất Thất nghĩ đến cuộc gọi điện thoại lúc nãy của Từ Thánh Mẫn, giọng nói đó không phải là quá ổn, cũng đoán rằng Từ Thánh Mân chắc chắn phải biết một số chuyện bên trong, mới xảy ra chuyện như vậy, vì vậy cô ấy nói: “Tối nay tớ sẽ đi gặp Từ Thánh Mân. Nhan Nhan, chuyện này cũng có quan hệ với Diệp Tiêu, nhưng mà tớ không thể mang cậu theo”
Nhịp tim của Bạc Nhan tăng nhanh.
“Nếu tớ biết chuyện gì, tớ nhất định sẽ giúp cậu.” Lam Thất Thất nắm chắc lấy tay của Bạc Nhan: “Tớ sẽ không làm hại cậu đâu.” Bạc Nhan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngón tay bị Lam Thất Thất nằm chặt khiến cô cảm thấy cả người lạnh như băng.
Ánh sáng trong mắt như thế mà dần dần mờ đi từng chút một.
Thật không ngờ là, sau một ngày trôi qua Diệp Tiêu vẫn không ra thông báo từ hôn.
Điều này khiến Bạc Nhan ngạc nhiên, cô cho rằng Diệp Tiêu chỉ muốn làm xấu thanh danh của cô để từ hôn, nào ngờ xảy ra chuyện này, không ngờ Diệp Tiêu lại nghiến răng từ chối.
Cô đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Lam Thất Thất, chết lặng nhìn điện thoại.
Nếu anh ta không từ hôn thì… đám cưới sẽ diễn ra như thường lệ, và cô rất nhanh sẽ lập gia đình.
Ý nghĩa của một màn trò hề này là gì? Là vì khiến cô sau này khi đối mặt với Diệp Tiêu thì có cảm giác áy náy sao?
Hôm đó sau khi Lam Thất Thất đi gặp Từ Thánh Mân trở về, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, hình như bọn họ đang bàn chuyện quan trọng, trong lòng ai cũng có chút mờ ám, nhưng mà nội tâm cô lại từng chút từng chút một rung lên.
Lam Thất Thất đưa cô đi chơi như thường lệ, Tô Nghiêu cũng đến gặp cô như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn diễn ra một cách trật tự cho đến ngày hôm đó.
Ngày mà Bạc Nhan và Diệp Tiêu đính hôn.
Buổi sáng hôm đó, Tô Nghiêu đã đến đón Bạc Nhan từ sớm, cậu ta không còn là cậu bé bốc đồng và cố chấp của hai năm trước, nhưng trong mắt cậu ta vẫn có sự liều lĩnh và phóng khoáng của một cậu bé, cậu ta dựa vào bên canh xe, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Bạc Nhan khi bước ra cửa, Tô Nghiêu ngạc nhiên liếc nhìn khuôn mặt cô, trầm giọng nói: “Em tự mình chủ trương đến nói với ba, tới đón chị đi… chuẩn bị đính hôn.”
Bạc Nhan nhìn cậu ta một hồi, rồi thoải mái cười nói “Ah Nghiêu Nghiêu, em đã học lái xe rồi.”
Tô Nghiêu mở miệng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừ, chị đúng là không biết gì vê em.”