Đường Duy dừng lại, ngồi trên giường, giống như đã xuất than Từ Thánh Mẫn quay đầu, lạnh nhạt nói: “Dù sao cả người cậu cũng không giống như một kẻ si tình.”
Anh ta nói lời này là có ý gì?
Ý là… Đường Duy cậu không yêu Bạc Nhan sao?
Cậu yêu cô? Sao có thể… Nếu cậu thật sự yêu cô, nhiều năm như thế đã sớm…
Đường Duy cảm giác buồng tim của mình co rút lại, lại muốn nói chuyện, Từ Thánh Mẫn phất phất tay tỏ vẻ muốn đi.
“Đường Duy, Bạc Nhan đã không còn, Tô Nhan cũng không về được, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng ra khỏi bóng tối.” Rốt cuộc cũng là anh em tốt, vẫn muốn cho Đường Duy nhìn về phía trước.
Lam Thất Thất nhíu mày, Từ Thánh Mẫn nói xong lời này thì dẫn cô ra khỏi cửa.
Đúng lúc mặt trời vừa lặn xuống núi, cuối cùng bầu trời chiều cũng dần trở nên u ám.
Bóng tối lại dần dần tràn vào phòng ngủ của cậu.
Trong sự yên tĩnh, Đường Duy nghe thấy tiếng tim mình Trong lồng ngực, một tiếng, một tiếng, im lặng đập đập.
đều nhịp nhàng nhịp đập,rung động.
Giống như chờ nhịp tim ngừng đập, những cảm giác tê tâm liệt phế khắc ghi trong xương cốt mình cũng sẽ kết thúc.
“Anh nói chuyện kích động cậu ta làm gì?”
Ra khỏi nhà họ Bạc, Lam Thất Thất ngôi lên xe của Từ Thánh Mân: “Bây giờ anh nhìn cậu ta đấy, gió thổi qua cũng có thể bay”
“Loại người như Đường Duy chỉ có thể dùng cách này mới khiến cậu ta tỉnh táo lại.” Từ Thánh Mẫn khởi động xe.
“Cách thức vô thưởng vô phạt vốn không hề có bất kỳ hiệu quả nào?”
Cậu ta cần sự kích thích mãnh liệt, thông qua đau khổ mới cảm giác được mình còn sống.
Lam Thất Thất rơi vào trầm mặc, nhìn chăm chăm gương mặt Từ Thánh Mẫn.
Từ Thánh Mẫn đã nhận ra, tốc độ chạy xe hơi chậm lại: “Làm gì thế? Nhìn gì? Chưa thấy qua trai đẹp sao?”
“…” Lam Thất Thất thu lại ánh mắt sâu xa.
“Đẹp trai nha, thật sự đẹp trai, bọn các anh không ai xấu cả.
Về phần nhân phẩm, cũng đều là một loại, tất cả..
Cô kéo dài âm điệu, mỗi chữ mỗi câu: “Đều, rất, hồ, đồ “
Từ Thánh Mẫn và Sakakibara Kurosawa, mỗi ngày đều chim trong rượu bia chơi bởi trăng hoa, bất cần đời coi trời bång vung!
Từ Thánh Mẫn bị Lam Thất Thất chọc cho tức giận bật cười: “Cô đang bắt nạt tôi sao?”
Lam Thất Thất lắc đầu.
Từ Thánh Mẫn nói: “Dù cho tôi đây là kẻ cặn bã với cô gái khác thì cũng không bắt nạt cô? Người khác nói gì cũng được, sao cô lại nói tôi như thế?”
Lam Thất Thất nói: “Thay trời hành đạo!”
Từ Thánh Mân đạp chân ga, đột nhiên tăng nhanh tốc độ dọa Lam Thất Thất nhảy dựng, cô nói: “Bị tôi chọt trúng chỗ đau sao?”
Từ Thánh Mân vui vẻ: “Không có, cô nói rất đúng.
Cô có thể được bảo vệ đến bây giờ cũng phải cảm ơn mình là họ Lam.
Nếu không đã sớm bị loại đàn ông cặn bã như chúng tôi lừa rồi”
Có ý tứ gì, bởi vì là cô chủ nhà họ Lam nên không ai dám ra tay saol Vậy Tô Nhan là con Tô Kỳ thì sao, Đường Duy ăn gan báo mà dám đối xử với cô ấy như thết Lam Thất Thất nói: “Ý của anh là không ai cần tôi sao?”
Từ Thánh Mân dừng một chút, chậm rãi nói: ‘Không thể nào, loại người có thân phận như chúng ta, không thể nói về chủ đề có ai cần hay không được.
Chỉ có thể nói ‘Có thể bán được với giá tốt hay không’“
Lúc nào cũng phải làm gia tộc vẻ vang, dù sau khi tìm người yêu cũng không thể để người trong nhà mất mặt.
Cho nên Từ Thánh Mân đã nghĩ thông từ sớm, anh ta đảo tay lái, lơ đãng nói: “Sắp đến nhà cô rồi”
Anh ta có thể thành thạo đổi chủ đề.
Lam Thất Thất chỉ vào biệt thự nhà họ Lam ở đằng xa: “Phiền tài xế dừng lại ở cổng”
‘Từ Thánh Mân nói: “Thấy ai đẹp trai mà lái xe như tôi chưa? Lái xe rất xa mới đưa về, không mời tôi vào uống mấy chén trà à?”
.
Danh Sách Chương: