Vinh Nam nói: “Dùng bất cứ giá nào, khiến cho Bạc Dạ và Đường Duy im lặng, đừng để chuyện này ra ngoài, nếu không toàn bộ chương trình sẽ bị gián đoạn, những đứa trẻ này sẽ trốn khỏi tay chúng ta!”
Một khi Bạc Dạ công khai, chương trình chắc chắn sẽ bị gián đoạn, ai sẽ để con của mình vào một tổ chương trình có kẻ giết người để ghi hình? Đến lúc đó đám trẻ con đều bị người nhà của bọn chúng đón
về, như vậy thì con bài chưa lật của Vinh Nam sẽ không còn nữa. Ban đầu, Vinh Nam đã có ý tưởng là tạm giữ đám trẻ ở trong tay để tiện bề kiểm soát.
Nhưng mà còn chưa kịp tiến hành tẩy não cho bọn chúng, vụ giết người của Lâm Hiểu Thần đã khiến bọn họ bị gián đoạn giữa chừng.
Vinh Nam hận không thể rút súng bắn Lâm Hiểu Thần thành một lỗ máu, cái thứ chết tiệt này, lại làm đảo lộn hết tất cả mọi thứ trong kế hoạch của anh ta! “Đúng rồi, Đường Thi ở trong nước thế nào?” Ngải Tư lập tức trả lời: “Đường Thi vẫn chưa phát hiện ra.” “Anh khẳng định đó là chính là Đường Thi sao?”
Vinh Nam hỏi lại.
Ngải Tư gật đầu, sau đó quay tay lái: “Vâng, chúng tôi có thể đảm bảo điều này không có gì bất ngờ xảy ra…”
Vinh Nam chế nhạo: “Các anh cũng đã đảm bảo rằng Bạc Dạ vẫn ở trong nước, nhưng thực tế thì sao?”
Bác Dạ đã đến Luân Đôn mà bọn họ không hề hay biết!
Ngải Tư nghẹn lời, sau đó nói: “Đó là lỗi của tôi, ngài…”
Vinh Nam không nói lời nào, thật lâu sau, anh ta lại nói: “Ba mẹ Đường Thi thế nào?” “Trạng thái tinh thần vẫn như cũ.”
Ngái Tư vừa đề cập đến vấn đề này, giọng nói của anh ta hơi trầm xuống, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, không biết là anh ta sợ Vinh Nam tức giận hay sợ Vinh Nam sẽ đau buồn: “Thưa ngài… Bọn họ vẫn còn ở trong… Trí nhớ vẫn rất lung tung rối loạn, thường không thể nhớ về chuyện của quá khứ và thường coi quá khứ như hiện tại…”
Tình trạng hiện tại của ba mẹ Đường Thi rất khó hiểu, không ai biết chuyện gì đã xảy ra và làm thế nào bọn họ lại trở nên như thế này.
Trong mắt Vinh Nam chợt lóe lên một tia phức tạp, không khỏi mềm lòng. Nhưng với thân phận của anh ta, anh ta không được có một nửa điểm mềm lòng.
Cuối cùng, một chút áy náy ở trong lòng đối với cả nhà Đường Thi rốt cục cũng bị lý trí đuổi đi, Vinh Nam nhíu mày nói: “Tăng liều lượng lên.” “Thưa ngài!”
Ngải Tư hơi hoảng hốt, mệnh lệnh này thật sự quá quan trọng: “Nếu như tăng liều lượng lên… Từ nay về sau bọn họ có thể không bao giờ trở thành người bình thường được nữa, cả đời sống như người điện…”
Dù sao loại thuốc có thể gây rối loạn thần kinh này không thể ăn bậy được… Vinh Nam đã cho bọn họ ăn năm năm, nếu là tăng thêm thuốc, ba mẹ Đường Thi thậm chí có thể trực tiếp trở thành người điên.
Đây chính là thuốc cấm đấy. “Tôi biết anh lo lắng điều gì.”
Vinh Nam đột ngột siết chặt ngón tay: “Tăng thêm thuốc cho bọn họ đi, cho dù cả đời không nhớ nối cũng không sao.” “Bọn họ sẽ không nhớ rõ Đường Thi, cũng sẽ không nhớ rõ Đường Dịch. Sẽ không nhớ Bạc D…” Bọn họ sẽ càng không nhớ rõ anh.
Có lẽ phương pháp này cũng rất an toàn đối với
Vinh Nam, như vậy sẽ không có ai biết chuyện anh ta đã động tay động chân với ba mẹ Đường Thi. Nhưng mà đồng thời… Đây cũng là một cách tự hại bản thân.
Vinh Nam nhắm mắt lại, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm một câu: “Đã quên đi, tốt nhất là đừng bao giờ nhớ lại, cứ sống trong rối loạn và mộng tưởng.” “Thưa ngài… ” Ngải Tư không đành lòng, anh ta chính là đang trốn tránh…
Thật ra, người muốn trốn tránh không muốn tỉnh lại, chính là ngài đấy…