Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Nhan vang lên: ” Chú Bạch Việt?”
Tình huống này sớm đã nói rõ tất cả.
Tô Nhan nhìn Bạch Việt trước mặt, rồi lại nhìn Đường Duy đang ôm cô, cảm giác không thể khống chế quen thuộc này bỗng ùa về trong tâm trí cô.
Tô Nhan lập tức quay lại nhìn Đường Duy:”Em có phải là Thật giống với ngày hôm qua, vừa mới mở to mắt đã là một nơi xa lạ, lại còn làm những chuyện kỳ lạ?
Chỉ thấy Đường Duy với ánh mắt buồn bã đưa tay lên ấn vào trán cô, giống như đang an ủi một động vật nhỏ:’Không sao.
”
Những gì cô làm cũng không phải hản là quá kỳ lạ.
Ngay cả khi thay đổi tính cách, cũng không phải một Tô Nhan xa lạ, mà là đứa nhỏ năm tuổi ngây thơ đã xuất hiện.
Bản tính thiện lương của cô rốt cuộc đã bị thứ gì ép buộc tới nông nỗi này?
Bạch Việt nhíu máy, do dự không biết có nên nói điều này cho Tô Nhan hay không, nhưng Tô Nhan vốn rất thông minh, từ khoảnh khắc khi thấy Bạch Việt và Giang Lăng, cô có lẽ đã đoán ra được…
“Có phải là…2”
Tô Nhan mở miệng:”Trở thành …một bộ dạng khác?”
Đường Duy vuốt ve mặt Tô Nhan:” Nhưng anh thật sự quá chậm trễ, thật sự, Nhan Nhan, nếu anh biết sớm hơn một chút…”
Cậu còn có thể cùng cô, cùng bọn họ, làm bạn tốt không?
Đường Duy im lặng, đưa mắt nhìn Tô Nhan, chăm chú như thể muốn tìm ra một chút khác biệt giữa biểu hiện Tô Nhan và Bạc Nhan, Tô Nhan thoát ra khỏi vòng tay cậu, vội vàng nói với Bạch Việt:’ Chú Bạch Việt, cháu rốt cuộc là…?”
“Chú đưa cháu đi gặp một người quen, đã có kinh nghiệm trong nghề.
” Bạch Việt nhẹ nhàng bước tới”Cháu bắt đầu có biểu hiện từ khi nào?”
“Đôi khi cảm xúc có chút hỗn loạn.
”.
Danh Sách Chương: