Nhìn thấy Tô Nghiêu lộ ra nụ cười như vậy, trong lòng Tô Nhan sợ hãi, cô vô cùng hoang mang.
Không, không… Đừng…
Người có thể buông bỏ được tất cả gánh nặng, thoả mãn hài lòng mới có thể lộ ra nụ cười như vậy…
Tô Nghiêu không chịu nổi nữa, cậu ta hài lòng, mới có thể mãn nguyện cười tươi…
Nước mắt Tô Nhan rơi trên tay Tô Nghiêu, cảm giác đau đớn nóng bỏng khiến Tô Nghiêu tỉnh táo một chút.
Nhưng môi khô nứt nẻ, khó thở, khiến cậu ta không có cách nào lên tiếng an ủi cô.
Điều duy nhất có thể làm là di chuyển ngón tay xoa nhẹ một chút lên tay cô.
Ngón tay rất nhanh bị Tô Nhan nắm chặt trong lòng bàn tay, cô run rẩy, trong mắt tràn ngập nước mắt: “Đừng… Nghiêu Nghiêu… Đừng chết”
Nhưng mà, thật khó, cậu ta không làm được, Tô Nhan.
Cô quay đầu lại, dường như cầu xin, nàng cầu xin người đàn ông mình từng hận nhất, hận vào tủy xương, “Đường Duy… Đừng để Nghiêu Nghiêu chết… Ngàn vạn lần… đừng..”
Khi cô rơi nước mắt, cả thế giới cũng sụp đổ theo.
Trái tim Đường Duy chấn động kịch liệt, cậu chưa từng thấy Tô Nhan cúi đầu cầu xin người khác như vậy, ngoài việc.
cảm thấy ngứa ngáy, sâu trong nội tâm cậu lại càng có một loại cảm giác khác dần dần hình thành.
Dường như bóng tối bao phủ toàn bộ cơ thể cậu.
Lại giống như ma quỷ khao khát máu tươi, Đường Duy tham lam nhìn Tô Nhan.
Làm ơn, làm ơn.
Tô Nhan, chỉ cần em cầu xin, chỉ cần em lộ ra ánh mắt như vậy để cầu xin…
Cậu có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả khi chết cũng thấy vui.
Miễn là khi cô cầu xin, thì cậu có thể là người mà cô tin tưởng nhất, có thể yên tâm dựa vào, như vậy cậu liền làm tất cả mọi chuyện vì cô…
Đường Duy muốn hủy diệt tất cả, muốn Tô Nhan cầu xin, khao khát mãnh liệt khiến ánh mắt cậu chứa đầy tơ máu đan xen, giống như ác ma bị đánh thức, tàn phá nhân gian, chỉ vì hoàn thành mong muốn đơn giản nhất từ trước đến giờ.
Đó là cảm giác mãn nguyện.
Không để ý đến sự phản kháng của Tô Nhan, Đường Duy ôm lấy cô, mạnh mẽ hít sâu một hơi: “Anh sẽ gọi chú Bạch Việt và chú Giang Lăng đến hỗ trợ.”
Cậu không muốn nói những điều như vậy.
Cô sợ hãi, cố gắng làm mọi thứ có thể, nhưng cuối cùng vẫn cần đến cậu.
Tô Nghiêu được đưa đi cấp cứu, còn lại Tô Nhan và Đường Duy thu dọn mọi thứ, bọn họ vừa phát lại video giám sát, vừa điều tra quá trình cụ thể xảy ra vụ việc, Tô Nhan vẫn không chịu tin tại sao cùng một lúc lại xảy ra chuyện như vậy, cô quay ra nhìn Đường Duy: “Nhất định là Từ Dao!”
Đường Duy không nói gì.
Tô Nhan nói: “Anh vẫn đang suy nghĩ cho cô ta sao?”
Đường Duy đưa tay lên, ngón tay mảnh khảnh chậm chạp.
vuốt nhẹ vào sợi tóc Tô Nhan, cậu nói ra từng câu từng chữ, giọng nói khàn khàn: “Em phải biết, Từ Dao chết hay sống không liên quan gì đến anh.
Bất cứ khi nào em muốn, anh cũng có thể giết cô ta”
Cậu sẽ làm điều đó.
Đôi mắt Đường Duy rực lửa, nói ra những lời này thật sự điên cuồng đến mức nào.
Cậu không để cả thế giới vào mắt, cậu dám, tất nhiên cậu dám làm ra chuyện đó!
Chỉ là… Đường Duy nhíu mày: “Anhcảm thấy ngoại trừ Từ Dao.
Còn có người khác nhúng tay vào, thậm chí có thể liên quan cả nhà họ Từ”
Điều đó có lẽ nào là… Liễu Tố Vân?.
Danh Sách Chương: