Đường Dịch quay về, Bạc Da lập tức cảm thấy khủng hoảng và lo sợ.
Lo sợ người đàn ông trước mặt này sẽ mang Đường Thi đi mất, biến mất rất xa, cả quãng đời còn lại cũng không xuất hiện trong thế giới của anh lần nào nữa.
Bởi vì Đường Dịch là người đàn ông duy nhất có thể sánh ngang với Bạc Dạ, người có thể vì Đường Thi mà hy sinh mạng sống của mình bằng bất cứ giá nào. “Đường Thi, em muốn đi theo Đường Dịch thật sao?"
Bạc Dạ dùng hết sức lực của mình nói ra những lời trong lòng xông.
Đường Dịch lại cười lạnh một tiếng: "Tôi đương nhiên phải đưa con bé đi rồi, cậu căn bản là không bảo vệ được nó. Bạc Dạ, cái gì cậu cũng không bảo vệ được, vẫn nên tỉnh ngộ đi." Tỉnh ngộ đi.
Trái tim Bạc Dạ giống như bị một mũi kiếm đâm xuyên qua, anh hít một hơi thật sâu, nói chuyện cũng bắt đầu không chọn lọc được từ ngữ: “Đường Thi, chỗ dựa của em thật là tài giỏi." "Đương nhiên rồi”
Đường Dịch biết rõ đây là Bạc Dạ đang châm chọc, còn cố tình thu hết toàn bộ: “Tôi là niềm kiêu hãnh của bảo bối nhà tôi, giống như Đường Thi là niềm tự hào là bảo bối của tôi. Đương nhiên là phái giỏi rồi."
Gân xanh trên trán Bạc Dạ giật giật: “Tôi với Đường Thi vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong." "Không cần giải quyết nữa”
Đường Dịch vòng tay ôm lấy thất lưng của Đường Thi: "Em gái của tôi để tôi chăm sóc là được rồi, còn về phần cậu... Bạc Da, cậu làm cho tôi quá thất vọng” “Anh đừng ép tôi phải ra tay với anh”
Đôi mắt của Bạc Dạ bỗng nhiên trở nên u ám, ngay cả Đường Dịch cũng cảm nhận được một luồng khí chết chóc xuất hiện trên gương mặt kia.
Bạc Dạ thật sự rất tức giận.
Đường Dịch cảm giác mạch đập trong cơ thể mình đang đập kịch liệt một cách bất thường, bởi vì cảm giác áp bức từ Bạc Dạ thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho anh ta có chút không thể chịu được.
Xem ra Đường Thi thật sự là điểm yếu của Bạc Da, một khi có bất cứ cái gi uy hiếp đến Đường Thi, Bạc Dạ cũng sẽ biến thành bộ dạng nguy hiểm như vậy. “Tôi không muốn ra tay với anh."
Trong mắt Bạc Dạ xẹt qua luồn sát khí lành lạnh: “Nhưng mà Đường Dịch, anh nghe cho rõ đây, anh đừng nghĩ mình là anh trai của Đường Thi thì tôi không dám động đến anh."
Đường Thi lập tức ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ, nhận thấy được trên gương mặt của anh là sự tức giận, Bạc Dạ lại hỏi cô: "Tôi hỏi em một lần nữa, em muốn đi cùng Đường Dịch sao?" Đường Thi gắt gao siết chặt bàn tay, đối mặt với một Bạc Dạ đáng sợ như vậy, cô biết chính mình không thể quay đầu lại được.
Người đàn ông trước mắt này nói cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, lừa cô đến đây chẳng qua cũng vì muốn trả thù, trả thù cô năm đó đã tuyệt tình vứt bỏ anh như vậy.
Đường Thi cổ nén giọng nói đã trở nên run rẩy từ lúc nào: "Bạc Dạ... anh nhất định cứ muốn kiểm chuyện như vậy sao?" "Anh có xứng đáng để tôi dùng thái độ khác đối xử với anh không?"
Bạc Da híp đôi mắt, cười đến thật tàn nhẫn: "Đường Thi, tôi thật sự đã quá xem thường em. Ba mẹ em mới vừa gặp chuyện, cứ như vậy gấp rút muốn phủi sạch quan hệ với tôi, e rằng ở trong lòng đã lên kế hoạch rất lâu rồi nhi?" "Anh không cần lấy chuyện của ba mẹ tôi ra nói." Hốc mắt Đường Thi đỏ lên: "Vì sao tôi không thể gặp mặt bọn họ lần cuối, chẳng lẽ anh một chút cũng không tự mình hiểu được sao?"
Cả người Bạc Dạ chấn động giống như vừa bị ai đó đánh một đòn, sau đó người đàn ông chi khẽ cười một tiếng, như là đạt tới giới hạn cuối cùng của sự phẫn nộ rồi: "Nếu đã hận tôi như vậy thì mau cút đi, cút theo anh trai của em đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa" "Cầu còn không được."
Đường Dịch không chờ Đường Thi mở miệng nói chuyện, lập tức kéo em gái của mình qua một bên, sau đó lấy thân phận là người nhà để mang thi thể của ba mẹ bọn họ đi, toàn bộ quá trình đều không liếc mắt đến Bạc Dạ dù chỉ một cái. Bạc Dạ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt.
Trước đây, là Đường Thi đã từng nhìn thấy anh mang theo người phụ nữ khác rời đi,
Còn bây giờ, là anh nhìn thấy Đường Thi cùng người khác rời đi.
Anh không thể ngăn cản chính mình tức giận, rõ ràng trong lòng bảo Đường Thi đừng đi, nhưng lời nói ra lại mỗi lần đều là bảo cô biến, báo cô cút đi.
Không.
Bọn họ rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao lại đi đến nông nỗi này?
Vì sao lại biển thành không thể cứu vãn như vậy?
Rõ ràng lúc ban đầu vẫn còn tốt lắm mà..
Lâm Từ ở một bên nhịn không được lên tiếng: "Cậu Dạ, hai người đừng cãi nhau để phát sinh mâu thuẫn nữa. Lần này, cô Đường đi rồi... là sẽ không trở lại nữa đâu."