Đường Duy cũng không biết ngày đó mình đã quay về kiểu gì, toàn bộ mọi ký ức lúc Tô Nhan rời đi đều biến thành những mảnh nhỏ mơ hồ, không thể nào có thể chắp vá lại được.
Cậu không muốn nhớ lại bộ dạng cô đã rời đi không quay đầu lại, cũng có thể là không dám nhớ lại.
Đường Thi đợi ở bên ngoài nhìn thấy Đường Duy bị người ta đỡ ra, điệu bộ sa sút tinh thần, giống như đánh trận thua về, mất đi toàn bộ mọi thứ.
Vinh Sở nhíu mày, mở cửa xe ra, chào hỏi với Đường Thi đang ở trong xe: “Chào cô Đường Thi.”
Đường Thi ngây ngẩn cả người, người đàn ông trẻ tuổi này làm cho cô cảm thấy có chút quen mắt.
“Tôi đến tiễn Nhan Nhan đến sân bay, vừa đúng lúc gặp được cậu ta.” Vinh Sở buông tay ra: “Nghĩ là chắc chắn cậu ta là do cô đưa đến đây.”
Đường Thi ngồi trong ghế lái nhíu mày lại: “Đường Duy, sao con lại thành ra thế này rồi?”
Đường Duy không nói gì, con ngươi đen đến mức đáng sợ.
Đường Thi thở dài một hơi, Vinh Sở lại nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không muốn giúp, nhưng mà…”
Anh ta nhìn sang Đường Duy một cái, cười lạnh một tiếng: “Tôi không đánh bại được cậu, không sao, Đường Duy, cô ấy thì có thể.”
Cô còn không cần nhúc nhích một ngón tay, cũng đã đủ làm cho cậu vạn tiễn xuyên tâm rồi.
Vinh Sở nói xong lời này liền đóng cửa lại, ra hiệu bọn Đường Thi có thể đi rồi. Lại khoát tay, đi tìm chỗ xe mình dừng.
Đợi đến khi Vinh Sở đi xa, Đường Thi quay ra sau nhìn con trai mình một cái, đột nhiên cảm thấy, lịch sử lại hiện lại quá rõ ràng rồi.
Có lẽ cũng đã xảy ra chuyện y hệt như vậy, chỉ là hai người lún sâu bây giờ lại là con trai cô và người phụ nữ kia. Đường Thi không nói gì, khởi động xe, lái xe đến trước khu nhà của Đường Duy, Giang Lăng và Bạch Việt đã đừng chờ từ sớm, từ khi mở cửa xe ra, liền chửi mắng Đường Duy từ trên xe đến xuống xe, từ cửa nhà cho đến trong nhà.
“Không cần mạng nữa rồi!”
“Sau này chân gãy rồi chỉ còn ngồi xe lăn nữa thôi.”
“Vừa mới giải phẫu xong lại chạy ra ngoài, con có bản lĩnh thế sao giờ không đi báo tên để tòng quân đi!”
“Đường Thi cũng thật là, cứ để theo ý nó như vậy! Cứ như thế nữa thì tháng sau có thể cho Đường Duy làm người tàn phế rồi, có mừng không hả?”
Đường Duy vật vã muốn nói là cậu cầu xin mẹ đưa cậu đi, vừa mới định nói liền bị quát một trận.
“Nằm yên! Không được nhúc nhích! Bây giờ phải xem xét lại từ đầu đến chân cho con!”
Bạch Việt nói xong liền đi đến, nhìn vào trong xe một lượt: “Ơ?”
Giang Lăng vội vàng đưa thiết bị kiểm tra vào trong phòng khác, nhìn thấy Bạch Việt ngờ ngời, cũng hỏi: “Anh đứng đây làm gì? Người ở trong hết rồi mà.”
“Tiểu Nhan đâu?”
Bạch Việt đi về phía bên này mới bọn họ: “Không phải là đi tìm Tiểu Nhan về sao? Tiểu Nhan đâu rồi?”
Đường Duy luôn trầm lặng liền thay đổi sắc mặt, Giang Lăng tưởng là cậu đau chân: “Đợi chút bọn anh kiểm tra cho em, đừng gấp…”
“Không phải.
Đường Duy thở hổn hển mà nói, như đang đè nén sự đau đớn xuống.
Cậu đau khổ mà nói: “Mất rồi.”
Mất rồi?
Giang Lăng và Bạch Việt nhìn nhau, Đường Thi lắc đầu, nhắm mắt mà đi ra ngoài, còn lại một Đường Duy, lâm bầm ở trong phòng khách, cứ liên tục ngồi lầm bầm như vậy.
Mất rồi.
Những thứ đè nén đó, hắc ám đó, đau khổ đó, cứ như máu chảy thành sông mà xuất hiện, người phụ nữ đó đã đặt toàn bộ hận ý lên người cậu, người phụ nữ đó cũng cố chấp đến hóa thành tâm ma như cậu, người mà bất cứ lúc nào gọi cô, cô cũng sẽ quay đầu lại.
Bạc Nhan của cậu… đã mất rồi.