“Không sai” Đường Duy nhíu mày: “Bình thường tôi không có loại cảm giác như vậy, nhưng Sakahara Kurosawa, cậu có tin vào giác quan thứ sáu của tôi không?”
“Tôi luôn tin vào trực giác.’ Sakahara Kurosawa nghiêm túc nhìn Đường Duy: “Có muốn xem đêm nay ai trốn trong bóng tối không?”
Đường Duy cười cười: “Cậu không sợ sao?” Sakahara Kurosawa lắc đầu: “Tôi không sợ, tôi chưa bao giờ coi mình là một đứa trẻ bình thường”
Có vẻ như những đứa trẻ trong chương trình lần này có một điểm chung, đó là những đứa trẻ có chỉ số thông minh siêu thường.
Sakahara Kurosawa thần bí liếc nhìn Đường.
Duy: “Ở nước cậu có một câu nói cổ gọi là dẫn rằn ra khỏi hang đúng không?” Đường Duy lập tức hiểu được ý của Sakahara Kurosawa, hai người nhìn nhau, sau đó đều mỉm cười: “Có vẻ như cậu đã sẵn sàng, Watson”
“Ôi, Holmes của tôi” Sakahara Kurosawa tự nhiên làm theo tín hiệu bí mật của họ: “Mọi thứ đã sẵn sàng, hãy xem ai là kẻ đứng sau nó.
Nửa đêm, có một đôi mắt nhìn chằm chäm mọi thứ, nhìn chäm chäm nhất cử nhất động của bảy đứa trẻ, nằm mọi thứ trong tay *Thưa ngài, tất cả chúng dường như đã ngủ say” Đàn em đưa tài liệu của bảy đứa trẻ được nhóm chương trình lựa chọn, Vinh Nam đại khái nhìn lướt qua rồi dừng một chút trên tài liệu của Đường Duy. Đứa trẻ này là con của Bạc Dạ.
Anh ta cong môi: “Bạc Dạ biết con trai mình được chọn, vẫn còn thờ ơ sao?” “Hình như anh ta vẫn ở công ty trong nước”
Đàn em cúi đầu cung kính: “Có lẽ… anh ta vẫn chưa nhận ra chủ ý của chúng ta” Có vẻ như Bạc Dạ cũng chẳng hơn gì. Một ý nghĩa sâu xa hiện lên trong mắt Vinh Nam, anh ta yêu cầu cấp dưới của mình báo cáo tình trạng gia đình của những đứa trẻ. Con trai Bộ trưởng Bộ Tài chính, cháu gái Thủ tướng, cháu trai chủ ngân hàng hàng đầu, con gái người sáng lập tập đoàn bách hóa lớn nhất, con trai nhà từ thiện nổi tiếng, con trai nhà khoa học nổi tiếng, và Đường Duy.
Danh tính của Bạc Dạ không cần phải giới thiệu quá nhiều, trong nước không có mấy người có thể so với anh.
Bảy đứa trẻ được chọn, thân phận mỗi đứa đều đều là sự tồn tại khủng khiếp của từng lĩnh vực, Vinh Nam nhìn chăm chằm vào.
những dòng chữ đó lẩm bẩm: “Nếu có chuyện gì xảy ra với những đứa trẻ này, anh nói xem cả thế giới có hỗn loạn không?”
Nếu con cháu của một người có tâm ảnh hưởng lớn như vậy trong xã hội xảy ra chút chuyện gì chắc chắn sẽ ra khơi sóng gió Nhưng Thất Tông Tội cũng đã từng như vậy, nhân tài được tỉ mỉ lựa chọn một khi chết đi, lại không ai lên tiếng thay bọn họ.
Vinh Nam nắm chặt hai tay: “Gây áp lực cho Bạc Dạ trong nước, để anh ta không có thời gian giải quyết những chuyện khác. Về phần Đường Duy ở đây, chúng ta có thể dễ dàng giải quyết”
trẻ con sáu bảy tuổi, có gì phải sợ?
Đêm hôm đó, hai bóng người từ cửa sổ khách sạn dùng dây thừng lao vào đêm đen, Vinh Nam tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mở cửa muốn đi dạo trên sân thượng, đúng lúc đó cửa bên cạnh cũng mở ra.
Anh giật mình, cảm thấy hơi thở của người đó rất quen thuộc, nhìn bóng dáng, anh bất giác nghĩ người đó là Bạc Dạ, ngay lúc đó còn hơi hoảng.
Nhưng đó căn bản không phải là Bạc Dạ, đó là một người đàn ông khác, cao và gầy, với thân hình đặc biệt giống Bạc Dạ. Người đàn ông mặc áo hoodie đi ngang qua Vinh Nam.