Nghe thấy Bạc Nhan hình dung như vậy, Diệp Tiêu hơi chau mày, tuy rằng thấy trên mặt cô hãy còn nỗi đau khổ chẳng thể nào đong đếm, nhưng cậu ta vẫn cứ chọn cách châm chọc khiêu khích mới thỏa lòng.
Có lẽ, đây chính là một phương cách để phát tiết ra. Cậu ta ghét bản thân vì đã nhìn lầm người. Trước đây cậu ta những tưởng tính tình Bạc Nhan kiên cường thế nào, bây ra xem ra cũng chẳng phải thế, mà cô lại còn là loại người cậu ta khinh thường nhất trong tất cả.
Cho nên nếu có thể giải tỏa chút phản cảm của mình, có lẽ sẽ có thể cứu lại mặt mũi của mình khi đã lo lắng sốt ruột vì cô ấy ban nãy.
Trên xe, Bạc Nhan cầm túi thuốc trong tay mà ngẩn người. Những cái tên dược phẩm dài dòng phức tạp này thật ra cô biết cực kỳ rõ về chúng. Chỉ là chẳng bao giờ ngờ được, rằng sẽ có một ngày mình cũng phải bắt đầu uống những loại thuốc ấy. “Cô đang làm cái quái gì vậy?”
Nghe thấy ghế ngồi phía sau truyền đến âm thanh sột soạt như đang xé thứ gì đấy. Nhìn qua gương chiếu hậu, Diệp Tiêu thấy được Bạc Nhan đang cầm lấy tờ khám sức khỏe của mình ra từ từ xé bỏ, từng mảnh từng mảnh. Xong xuôi đâu đấy thì nhét hết chúng vào bên trong túi đựng thuốc. “Cô bị bệnh à?”
Diệp Tiêu thực sự chẳng hiểu nổi hành động của Bạc Nhan có ý gì: “Cô có giận thì cũng đừng trút lên giấy báo cáo sức khỏe chứ?”
“Tôi xe báo cáo của tôi thôi mà anh cũng muốn quản nữa à?”
Bạc Nhan cười tít mắt, nhưng nụ cười ấy lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Giọng của cô cũng không vang, sáng, mà hờ hững nhưng đã chết lặng, cứ như một cụ già giờ đây đã gần đất xa trời: “Bây giờ tôi chẳng có chỗ nào để trút bỏ tâm trạng, thì tôi xe chút giấy vụn để giải tỏa cũng không được ư?
Nếu không được nữa… Thì còn muốn ép cô đi đến bước đường gì đây?
Bạc Nhan cúi đầu, nhìn đăm đăm vào cổ tay áo, sau đây nhấc tay từ từ siết chặt lại. Lòng bàn tay vuốt xuống bên dưới, trên cổ tay mảnh khảnh, có một vết sẹo hỗn độn ghê rợn đang nằm đấy.
Nếu không cho nữa… Thì còn muốn cô lại tiếp tục tổn thương chính mình hay sao? Lần nào gặp Đường Duy thì hai người đều như thế, sống không bằng chết.
Nhưng Diệp Tiêu đương lái xe phía trước cũng chẳng hề biết rõ, cậu ta chưa bao giờ là một kẻ nhu nhược, yếu mềm. Không ở trong chăn sao biết chăn có rận, cậu ta vẫn cứ bày ra bộ dạng khinh khỉnh mà nói chuyện với Bạc Nhan
“Thể có có khả năng xuống tay với kẻ đã chèn ép cô không? Bản thân cô xé đồ xé đạc như thế cho ai xem? Kẻ đó cũng có thấy đâu, có phát tiết được bao nhiêu chứ? Kẻ yếu đuổi cũng chỉ biết lừa mình dối người thôi.”
Kẻ yếu đuối.
Trên thế giới này luôn có người cứ thích tự mình định giá trị cho người khác như vậy đấy. Không hề trải qua thế giới riêng của người đó, nhưng vẫn cứ thích đứng ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trẻ, dán lên người người đó một cái nhãn.
Bạc Nhan nhịn “Phải rồi, tôi là kẻ yếu, vậy anh thì sao? Anh nghĩ mình mạnh hơn ai chứ?”
Diệp Tiểu không ngờ rang Bạc Nhan dám đốp chất lại, lập tức nổi đóa lên “Cô dám so sánh với tôi ư? Cô nghĩ mình là ai hả Bạc Nhan? Đồ yếu đuối chỉ biết trốn tránh như cô có tư cách so với tôi ư?”
“Lái xe đi.”
Bạc Nhan chẳng còn hơi sức đâu mà cãi cọ với Diệp Tiêu, tự cho rằng bản thân mình đứng ở vị trí rất cao cũng là bệnh chung của loại người này. Có điều đúng là bọn họ rất giỏi, cho nên lắm khi bọn họ mới có thể chẳng thầu tỏ nỗi khổ nơi trần gian. Bởi vì chút đau khổ này đối với họ mà nói, vốn chẳng hề đáng để nhắc đến nữa là
Nhưng mà Bạc Nhân cô, dù cho là một quần chúng mờ nhạt đi nữa, cũng là người có máu có thịt, sống sở sở kia mà. Khi quay trở về võ đường, vì thân thể Bạc Nhan không tốt nên Diệp Tiêu cũng không tiếp tục huấn luyện cô như bình thường, cậu ta chỉ mở cửa để cô xuống xe, sau đây nói “Hôm nay cô có thể tạm dừng huấn luyện. Vừa dứt lời, từ bên ngoài có người đến gần.
Bạc Nhan ngẩng đầu “Chú Đường”
Là Diệp Kinh Đường “Đi khám về rồi à?”
Diệp Kinh Đường gật đầu với cô một cái: “Bác sĩ nói sao?”
“Gần đây chịu khá nhiều áp lực, cho nên
Bạc Nhan mím môi: “Chủ à, là chủ với ba con, và ba của Đường Duy, liên minh với nhau để làm như vậy phải không?”