Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, Đường Thi đã tổng hợp lại mọi tin tức về Phúc Trăn, sau đó suy nghĩ lại về chuyện xảy ra hôm nay. Đồng thời tiếp thụ quá nhiều tin tức, cô cảm thấy mình sẽ không ngủ yên.

Cô không ngờ bên cạnh mình lại toàn là những người có âm mưu như thế, sắc mặt thay đổi, đảo điên tất cả thế giới quan của cô.

Đường Duy biết chắc chắn Đường Thi đang suy nghĩ nhiều. Lúc gõ cửa vào phòng, cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, bây giờ mẹ còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày à?”

Đường Thi gật đầu: “Bây giờ mẹ vẫn duy trì thái độ nghi ngờ đối với mọi người.”

“Vậy còn Bạc Dạ?” Đường Duy phản xạ hỏi: “Đối với Bạc Dạ, mẹ có tin ông ấy không?”

Đường Thi kinh ngạc nhìn Đường Duy hồi lâu, sau đó mới thì thào: “Bạc Dạ à.. Mẹ cũng không rõ nữa, mẹ không muốn mình liên lụy tới anh ta, chẳng qua… Mẹ cũng không mong anh ta xảy ra chuyện.”

Đây là lời nói thẳng thắn trong lòng Đường Thi. Sau khi đã trải qua ngàn phàm, tất cả tình cảm lúc trước đã bị tàn phá đến mức không thể hồi phục lại như cũ, nhưng một chút còn sót lại có lẽ là mong đối phương có thể bình yên suốt đời.

Đêm nay, Bạc Dạ nằm mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia. Khi tỉnh dậy, Bạc Dạ cầm chăn ngẩn người, còn chưa hồi phục tinh thần.

Anh phát hiện… Hình như mình đang dần dần nhớ lại ký ức trước kia. Ví dụ như lúc trước anh biết Lam Minh, hoặc là nhớ lại quan hệ với Phúc Trăn đều là vì chút ký ức trong quá khứ còn sót lại khiến anh nhận tri theo quán tính. Bạc Dạ gọi điện thoại cho Bạch Việt.

Mới sáng ra, Bạch Việt đang định đi ngủ thì bị Bạc Dạ đánh thức. Anh ta nói: “Anh chán sống hả? Quấy rầy người khác đi ngủ sẽ bị trời phạt đấy.”

Bạc Dạ lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy ký ức của tôi khôi phục một chút.”

Bạch Việt nhảy dựng lên: “Anh nhớ lại chuyện gì?”

Bạc Dạ nói từng chữ: “Tôi nhớ… Đường Thi hồi học cấp 3.” Cô bé nấp sau lưng Bạc Dạ, lén lút nhìn anh.

Bạch Việt tặc lưỡi: “Sau anh toàn nhớ mấy chuyện không quan trọng vậy?”

Bạc Dạ nói: “Anh nói gì thế hả? Thế mà còn không quan trọng à? Đây là hồi ức ngọt ngào của tôi và Đường Thi!”

“Thôi bỏ đi anh giai, còn hồi ức ngọt ngào nữa chứ, chắc Đường Thi chẳng muốn quan tâm anh đâu, bây giờ anh nhớ ra thì có ích gì?” Bạch Việt nằm xuống giường: “Chiều tối tới căn cứ một chuyến đi, tôi khám cho anh

Bạc Dạ đáp lời rồi cúp máy, nằm trên giường mắt đầu nhớ lại chuyện quá khứ với Đường Thi, Hồi đó Bạc Dạ là người đẹp trai nhất trường, còn Đường Thi nổi tiếng là tài nữ lạnh lùng, không có bạn bè, cô độc một mình không để ý tới ánh mắt mọi người, người duy nhất có thể khiến cô dừng bước chính là Bạc Dạ.

Bạc Dạ biết Đường Thi, nhưng không quen cô, người trong nhà có qua lại với nhau, dù sao lúc đó nhà họ Đường cũng coi như danh gia vọng tộc.

Ấn tượng của anh với Đường Thi chính là mặt trắng, chân dài, ít nói, thông minh. Ngoài ra giữa họ không cố ý trò chuyện thêm gì khác.

Bạc Dạ không ngờ Đường Thi lại thầm mến mình, càng không ngờ một ngày nọ, mình lại nhận được một lá thư tình trong hộc bàn, giấu tên, chữ rất đẹp, trang giấy còn có mùi hoa thơm ngát. Hồi đó Bạc Dạ tuổi trẻ ngông cuồng, chiều tối cầm thư tình đọc trước mặt toàn thể mọi người trên sân thể thao, từng câu từng chữ, thuật lại tình yêu sâu đậm bằng giọng nói lạnh lẽo, mãi tới cuối cùng…

Bạc Dạ nói: “Tôi không biết cô là ai, cũng không cần biết cô muốn thế nào, tóm lại cô cứ bám theo tôi như thế thì tôi sẽ không bao giờ coi trọng cô, sau này đừng lén lút nhét thư tình trong ngăn bàn của tôi, cứ như ăn trộm. Tôi cũng không thèm một đứa ăn trộm như cô yêu tôi.

Lớn to đầu rồi mà còn viết thứ này, không thấy mất mặt sao?”

Mất mặt sao? Đám bạn bè đều tặc lưỡi: “Quá buồn nôn.” “Tao nghe không nổi nữa, thời buổi nào rồi mà còn”

Anh không hề hay biết trong sân thể dục, Đường Thi đang siết chặt nắm tay, đứng trong đám đông cười ầm ĩ, đôi mắt đỏ ngầu như muốn rơi lệ.

Đó là lần đầu tiên Đường Thi bị Bạc Dạ nhục nhã. Nhưng Bạc Dạ chưa bao giờ biết chuyện này. Anh là nhân vật phong vân của trường, bao nhiêu fans girl thầm mến anh, anh đều coi như trò cười.

Nếu anh biết thì chắc chắn sẽ vô cùng hối hận, nhưng không ai nói với anh rằng ngay từ ban đầu, trái tim Đường Thi đã bị anh chà đạp một lần, may may vá vá lại để mình tiếp tục yêu anh thì lại đả kích nặng nề hơn.

Trong đầu Bạc Dạ tràn đầy ký ức thời trung học với Đường Thi. Thực ra hồi cấp 3, họ cũng không trao đổi gì nhiều, cho nên bây giờ Bạc Dạ chỉ có thể nhớ lại rất ít. Điều duy nhất mà anh còn nhớ là hình như Đường Thi nuôi một con chó, sau đó con chó đó chết, cô đã khóc rất lâu, mẹ anh dẫn anh tới nhà họ Đường làm khách, Bạc Dạ ngại phiền nên thuận miệng nói: “Có gì mà khóc? Lần sau tôi mua cho cô một con là được.”

Đường Thi nín khóc, ánh mắt tràn đầy vui mừng. Thời thiếu nữ, gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, đôi mắt tỏa sáng khiến Bạc Dạ kinh ngạc. Bạc Dạ nghĩ lại hiện tại, đến bây giờ anh đã mua chó cho Đường Thi chưa?

Chưa bao giờ.

Hồi đó anh chỉ thuận miệng nói một câu, thực ra là để Đường Thi câm miệng đừng khóc mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mua chó cho cô, chỉ dỗ dành kẻ ngốc. Nhưng Đường Thì ngây ngô tin, sau đó mấy lần gặp anh, ánh mắt cô đều thấp thoáng mong chờ. Bây giờ nhớ lại, Bạc Dạ chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, anh đã xem nhẹ Đường Thi quá lâu.

Nói thật, bây giờ Bạc Dạ rất nhớ Đường Thi. Mất mặt không? Không mất mặt. Không dám thừa nhận quá khứ, trực diện với quá khứ mới mất mặt. Bạc Dạ nghĩ, nếu nhớ thì đi tìm cô ấy đi, thừa dịp bây giờ mình còn có thể làm bạn với cô ấy, làm cho mình bớt hối hận một chút.

Vì thế Bạc Dạ nhổm dậy, đi đánh răng rửa mặt, gọi điện thoại kêu Lâm Từ kiểm tra xem hôm nay Đường Thi có lịch trình gì. Lâm Từ cũng đang đánh răng rửa mặt, đầu óc còn mơ màng, đứt quãng nói: “Cô Đường Thi à? Hôm nay cô Đường Thi vốn định tìm

Phúc Trăn, bây giờ hình như không đi nữa mà ở nhà lập trình.”

Bạc Dạ vừa đánh răng vừa súc miệng: “Được rồi, hôm nay thứ mấy?”

“Thứ bảy.” “Ngoan lắm, trợ lý đáng yêu của tôi, tôi cho cậu cơ hội bày tỏ lòng chân thành, tới đây tăng ca.”

Lâm Từ rất muốn nói, hay là tôi từ chức cho xong đi.

“Anh nói đi.” Nhẫn nại, vì mức lương kếch xù, Lâm Từ vẫn cúi đầu trước nhà tư bản Bạc Dạ: “Có chuyện gì sao?” “Đưa tôi đến Bạch Thành”

“Sau đó hẹn Đường Thi và Đường Duy cùng ra ngoài ăn cơm.”

“Cậu Dạ, anh như vậy cô Đường Thi sẽ ngại anh phiền nhỉ?” ”

Sao có thể! Trong mắt cô ấy, tôi chính là người đàn ông tốt của thế kỷ mới, dũng cảm nhận lỗi tích cực sửa sai! Ưu tiên kén vợ kén chồng!”

Tính cách vô liêm sỉ này hoàn toàn khác hẳn trước kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK