“Bạc Dạ, anh…” Nhưng ngay khi vành mắt cô đỏ lựng lên thì Bạc Dạ quay người bước ra khỏi phòng khách, sau đó là âm thanh ầm ầm, anh đã đạp gãy cửa phòng.
Đường Thi vẫn đứng ở đó, hoảng sợ đến đờ cả người, tay chân lạnh toát.
Cô đã làm sai chuyện gì sao?
Không Tại sao lại như vậy?
Mỗi lần… mỗi lần cô muốn thử bắt đầu lại một lần nữa thì Bạc Dạ đều sẽ ném cô vào địa ngục?
Sau khi Bạc Dạ đạp gãy cửa xong, tất cả mọi suy nghĩ đều chồng chất trong đầu anh, anh ngồi xổm xuống thở hổn hển, tay chân run cầm cập.
Lâu lắm rồi, không ngờ Đường Thì lại tức giận đến vậy, anh thật sự không biết phải kết thúc mọi chuyện như thế nào.
Anh nhất thời kích động, mới nói ra những lời đó, nhưng sau này phải làm sao đây?
Bạc Dạ khẽ nhắm mắt, hung hăng cắn môi dưới. Suốt cuộc đời này, anh chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy, nhưng rốt cuộc anh ở bên Đường Thi cô cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không có bất cứ một vị trí đặc biệt nào.
Anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết ghen †ị, tuy anh nói bản thân anh không cần báo đáp, nhưng suy cho cùng, trái tim con người cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo, cũng không thể chịu nổi đả kích.
Bạc Dạ không biết nên làm sao, suốt con đường quay về biệt thự của mình, anh đều bần thần, giống như một linh hồn đang du đãng giữa nhân gian.
Sau khi về đến biệt thự, anh thả mình xuống ghế sô pha, ngửa đầu nhằm chặt hai mắt, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Một lúc lâu sau, anh mở miệng thở gấp, vội lấy lọ thuốc bên cạnh, anh lấy ra vài viên, không thèm uống nước, trực tiếp ném tất cả vào miệng, khô khan nuốt xuống họng.
Không một ai biết hai người họ đều đang tự dày vò chính mình, bởi vì sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mỗi một lần bọn họ truy cứu trách nhiệm của nhau, là một lần họ làm tổn thương đối phương.
Bạc Dạ cảm thấy tâm trạng phiền não, liền đi xuống hầm rượu lấy một chai rượu lên.
Nhưng khi anh chợt nhớ rằng hầm rượu này chính là do anh và Đường Thi cùng thiết kế xây dựng, đột nhiên không có ý định uống rượu nữa.
Anh cầm lấy một chai rượu, tùy tiện mở nắp chai, mùi vị nồng đậm của rượu lập tức lan tỏa khắp không gian, vốn dĩ mùi hương này vô cùng thanh cao, nhưng hiện tại, đối với Bạc Dạ mà nói, nó chẳng khác nào là một sự tra tấn Cuối cùng anh vẫn rót rượu ra ly, nâng tay uống một ngụm lớn, anh nhắm mắt lại, hình ảnh Đường Thi và Tô Kỳ cười nói lại hiện lên trước mặt anh.
Bạc Dạ cảm thấy, tất cả lý trí của anh, đều đã bị khung cảnh đó đập vỡ.
Thật ra nếu anh giống với những gì Đường.
Thi nói, không có chút tình người nào, trong đầu anh có quá nhiều suy nghĩ đen tối, giống như phát sinh tâm ma điên cuồng, cho dù anh dùng thái độ gì để kiềm chế đi chăng nữa, thì những suy nghĩ ích kỷ đó, đều sẽ tiêu diệt đi sự tồn tại của những ý niệm ban đầu.
Có những người, trời sinh đã là nhân vật phản diện.
Bạc Dạ luôn cảm thấy anh chính là người như vậy, cho dù trong lòng bài xích, hay chính bản thân anh đã tẩy trăng nhiều lần, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể hiểu được rốt cuộc bản thân mình diễn vai diễn gì.
Nếu đã không thể trở thành một hộ vệ bảo vệ công chúa một cách đứng đắn, vậy anh kiên trì đến tận bây giờ rốt cuộc là vì điều gì?
Trong lòng Bạc Dạ giờ đây vô cùng hỗn loạn, anh rơi vào chính những chuyện vụn vặt mà bản thân đã phủ nhận, cuối cùng, anh tức giận ném ly rượu xuống đất.
Chiếc ly vỡ tan, những mảnh thủy tinh hòa rơi vương vãi xuống sàn nhà, tạo nên một khung cảnh đổ nát Bạc Dạ không nói lời nào, mặt mày ủ dột, ánh mắt thâm trầm, toàn thân toát ra một vẻ giết người Đưa đôi mắt lạnh lẽo quét qua căn phòng, tuy chiếc điện thoại di động bên cạnh đang không ngừng đổ chuông, nhưng anh ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để tâm đến.