Tóc của Bạch Việt lướt qua tầm mắt của Đường Duy, và quá trình rơi xuống thực sự là quá nhanh. Chi trong vài giây ngắn ngủi đó, khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục đã bị rút ngắn lại vô tận. Rồi sau đó, có một âm thanh trầm đục vang lên, Đường Duy và Bạch Việt cùng nhau rớt đập vào đệm khí.
“Me nó!” Bạch Việt chửi bới một câu: “Phấn khích…”
Chân của Đường Duy vẫn còn hơi chút run rẩy, quay đầu lại nhìn về phía Sakahara Kurosawa, bởi vì cậu bé trước kia cũng đã từng trải qua một lần rồi, nên bây giờ cũng không còn yếu đuối như lần đầu tiên.
Trái lại thì một đám người Thất Tông Tội sau khi nhảy bungee xuống dưới thấy thích thú vui sướng mà nhảy cẫng lên, Kỳ Mặc thấy giường khí sắp bị cảnh sát thu hồi lại rồi, liền kêu to một tiếng: “Đợi một chút!”
Một đội cảnh sát lập tức làm tư thể động tác phòng bị, tường rằng ở phía trên còn có người định nhày xuống. Nhưng kết quả là lại nhìn thấy người đàn ông đội mũ liền cười toe toét: “Để đó thêm lát nữa, chơi vui quá. Cho tôi lên lầu nhày xuống thêm lần nữa nhé.”
“.” Ông anh, anh còn trẻ con hay là không vậy! Anh đã bao nhiêu tuổi rối mà còn! Nhảy khỏi lầu xuống giường đệm lò xo rất vui đúng không? Cái này chính là để dùng của người đấy!
Kỳ Mặc còn muốn mở miệng nói chuyên tiếp, thì lại bị Lạc Phàm trực tiếp khiêng anh ta đi, vừa đi vừa che miệng Kỳ Mặc lại, Lạc Phàm nói: “Anh đừng làm tôi phải xấu hổ nữa được không.”
Ban đầu khi cứu Đường Duy thì Kỳ Mặc rất oai phong lẫm liệt, thế mà lúc này lại không ngừng nhảy nhảy trong vòng tay của Lạc Phàm: “Đừng ngăn cản tôi, thực sự chơi rất là vui đấy. Chao ôi! Bạc Da, anh đi mua một chiếc giường hdi đi có được không? Rồi đặt nổ tại cổng khách sạn của anh…”
Bạc Dạ che mặt lại: “Xin lỗi cảnh sát, chúng tôi không quen biết anh ta.”
Đường Duy đến bên cạnh Bạc Da, đây chính là lần đầu tiên cậu bé chù động nắm lấy tay của Bac Da.
Bạc Da cúi đầu xuống, nhìn con trai của minh, rối nhẹ giọng hòi: “Lúc trước trong cuộc điện thoại ba có nói rồi, mặc kệ cho con bị bọn họ bắt cóc đi, có có hận ba hay không?”
Ảnh mặt của Đường Duy sáng quắc nhìn vào khuôn mặt của Bạc Dạ: “Ba hi vọng là sẽ nghe thấy câu trả lời như thế nào a?”
Bạc Dạ mở miệng muốn nói, nhưng người đàn ông lại nuốt hết tất cả những suy nghĩ trở về lại bên trọng, cuối cùng lắc đầu nói: “Hay là không hỏi nữa vậy, con hận ba thì ba cũng không thể thay bàn thân để biện minh được.”
Suy cho cùng thì những lời mà anh đã nói ngay lúc đỏ quà thật là rất vô tình.
Đường Duy mim cười, nhìn Bạc Dạ đi về phía trước, rồi túm lầy anh, sau đó đối diện với bóng lưng của Bạc Da mà trả lời rằng: “Lúc đó con không có hãn ba đâu.”
Bước chân Bạc Dạ ngừng lại.
Đường Duy cười đến mức mà hai mắt đều híp cả lại, nhưng ánh sáng trong đôi mắt của cậu bé lại rất sáng ngời, rất kiên định. Rõ ràng là ở trong đem tối, nhưng ảnh mắt của cậu bé lại giống như là đang lấplãnh phát sáng vậy.
“Bời vì con biết rằng ba nhất định sẽ đến cứu con,”
Bạc Dạ cảm thấy trong lòng đột nhiên suy sụp ấm mạnh một cái, sau đó anh sững sờ, Đường Duy nắm lấy tay anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt của ba minh.
Cậu đã từng có một lần hận thù ba của mình, hận anh vì đã làm hại mẹ của cậu, hận anh đến mức bị mủ quáng. Nếu như có thể, Đường Duy thậm chí còn hy vọng Bạc Da sẽ hoàn toàn biển mất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ…
Cậu bé lại hy vọng rằng Bạc Dạ có thể sống tốt.
Cậu cần anh.
“Ba có còn nhớ, trước khi đến Luân Đôn ba đã giao ước với con cái gì không ba?” Cậu bé cười tít mắt và hỏi một câu.
Bạc Ta dừng lại, rồi sau đó anh ngồi xổm xuống, một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hiện ra trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ấy, anh duỗi ngón tay ra, giống với giao ước của hai người trước khi ra nước ngoài vậy.
“Móc ngoéo.”
“Nếu như con biến mất, hoặc nếu con gặp phải nguy hiểm.””Ba nhất định sẽ tìm được con.”
Một lần nữa, rổi một lần nữa, cứu con trong thế giới đẩy khổ ải này.