Lâu đến mức ngày hôm sau Lâm Từ không tìm thấy anh, đẩy cửa căn hộ riêng của anh ra, sàn nhà đầy tàn thuốc và vỏ lon. Bạc Dạ ngồi ở chỗ kia, cứng đờ như một pho tượng, giữa ngón tay đốt một điếu thuốc cuối cùng, Lâm Từ nhíu mày, hô một tiếng: “Cậu Dạ.”
Bạc Dạ rất lâu mới hoàn hồn, nhìn trợ lí riêng đứng ở cửa, mở miệng nói chuyện, tiếng nói nghẹn ngào: “Anh đã đến rồi?”
“Đêm nay còn phải làm trị liệu tâm lý cho cô Đường.” Lâm Từ tiến lên, giúp Bạc Dạ dọn dẹp một chút rác thải: “Cậu Dạ có thể chuẩn bị xuất phát.”
Bạc Dạ không nói gì, chậm rãi đứng lên, giống như một ông già. Anh dập tắt điều thuốc cuối cùng trong tay, sau đó gọi điện thoại. Hai mươi phút sau nữ quản gia vào đây, vừa vào cửa liền bịt mũi: “Thưa anh, anh đã hút bao nhiêu thuốc vậy?”
Một lúc lâu sau, Bạc Dạ mới trầm giọng nói: “Làm phiền rồi.” Lâm Từ cảm thấy Đường Thi ngã bệnh một hồi, Bạc Dạ cũng thay đổi theo.
Sau đó anh ở trong phòng rửa mặt xong, nữ quân gia bên ngoài cũng quét tước sạch sẽ phòng khách, phun thuốc một lần lại một lần làm cho không khí tươi mát, căn hộ lúc này mới giống như sống lại.
Lúc đó khi bước vào, Lâm Từ cảm thấy như đang trong quan tài.
So với dáng vẻ tây trang giày da trước đó, lần này cách ăn mặc của Bạc Dạ rõ ràng trẻ trung hơn không ít, mặc áo hoodie cùng áo jacket rồi đi ra ngoài, ống quần thẳng tắp được xắn lên, anh nói với Lâm Từ: “Đi thôi.”
Lâm Từ nhìn Bạc Dạ vài lần, dẫn anh ra cửa, sau đó trên đường Bạc Dạ hỏi một câu: “Hôm nay ai là người làm tư vấn tâm lý cho Đường Thi?”
“Bác sĩ Hồ.”
Lâm Từ thở dài: “Bác sĩ tâm lý tốt nhất Hải Thành đã được mời tới, nhưng mà tư vấn tâm lý chỉ là phối hợp, quan trọng nhất chính là Đường Thi có thể nghĩ thông hay không.”
Cô ấy đã trải qua nhiều sự việc không công bằng như vậy, có thể nghĩ thông sao?
Bạc Dạ chỉ ngẫm lại thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Ba giờ chiều hôm đó, Bạc Dạ đi vào bệnh viện, theo như lời Giang Lăng, Đường Thi đã uống thuốc ngủ, anh ta cho cô một liều Mirtazapine. Người đàn ông thân thể siêu cường tráng như Bạc Dạ ăn nửa viên cũng có thể ngủ cả ngày giống như heo, huống chi là Đường Thi.
Tinh thần của cô hiện tại đã tới cực hạn, nếu tiếp tục căng thắng, sợ là sẽ hoàn toàn sụp đổ. Sau đó mấy bác sĩ đánh thức Đường Thi tinh lại từ sâu trong giấc ngủ, nhưng mà lại không hoàn toàn đánh thức cô, mà chỉ khiến đại não cô hoạt động ở trạng thái xuất phát từ vỏ não, sau đó đặt lên trên đầu cô rất nhiều dụng cụ dò xét, trên ngón tay cũng kẹp đầy dây, ngực còn kết nối với đường dây điện tử theo dõi tim. Đường Thi bị giam trong một căn phòng nhỏ ảm đạm, bác sĩ Hồ bên trong dùng âm thanh rất thấp rất thấp hỏi cô, giống như thôi miên.
Giang Lăng và Bạc Dạ đứng ở bên ngoài chờ, về lĩnh vực chuyên nghiệp, bọn họ chỉ có thể giao cho bác sĩ Hồ. “Gần đây cô có gặp phải việc gì đáng sợ không?”
“Tôi không.”
Đường Thi nói mớ giống như rối loạn tâm thần, đại não chủ động yên lặng suy nghĩ, không nghe theo sự kiếm soát của cô.
“Cô sợ thứ gì không?”
“Sợ” Đường Thi lấm bẩm, đôi mắt mở ra, như bị thôi miền sâu: “Sợ tối, sợ bất cóc, sợ..không thấy Duy duy.”
Bốn chữ “không thấy Duy Duy” này, khiến trái tim Bạc Dạ ở bên ngoài quan sát hung hăng thắt lại.
Cô ấy để ý Đường Duy tới mức này, dù lúc bị thôi miền cũng nhớ đứa nhó. Vậy lúc trước hành động Bạc Da mạnh mẽ mang Đường Duy đi rời khỏi cô, đã gần như muốn nửa cái mạng của cô rồi!
“Cô có ghét thứ gì hoặc hận người nào không?”