Cho nên bây giờ, Phó Mộ Chung thấy cái tên của Bạc Dạ hiện lên trên màn hình điện thoại, không khỏi kinh ngạc. Anh ta đột nhiên nghĩ tới hình như Bạc Dạ mất trí nhớ, có lẽ đã quên mất chuyện đó rồi. Anh ta chần chờ mấy giây rồi bắt máy, giọng Bạc Dạ dồn dập vang lên: “Phó Mộ Chung, là tôi đây.”
Đã lâu.. không trao đổi như vậy. Phó Mộ Chung hơi dừng lại: “Ừ, tôi vẫn lưu số của anh.”
Anh ta vốn cho rằng cả đời này Bạc Dạ sẽ tuyệt giao với mình.
Bạc Dạ hỏi: “Lúc trước… Chuyện về Đường Thi, anh còn nhớ chút gì không?”
Nghe vậy, Phó Mộ Chung khẽ cau mày. Đã lâu không gặp, lại là vì hỏi thăm chuyện này sao? “Anh muốn biết chuyện gì thì nói rõ với tôi đi.”
Phó Mộ Chung trầm giọng: “Có lẽ chỗ tôi không có thứ mà anh muốn đâu.”
“Tôi muốn biết cha mẹ của Đường Thi năm đó… Bây giờ đã đi đâu?” Bạc Dạ im lặng hồi lâu rồi mới nói.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Phó Mộ Chung thay đổi: “Sao anh lại đột nhiên..”
“Bởi vì tôi phát hiện những điều khác hẳn..” Bạc Dạ nhìn bóng đêm tối om bên ngoài, dường như nguy cơ nào đó đang lặng lẽ đến gần: “Khác hẳn với chân tướng năm đó.”
Có lẽ chân tướng tàn nhẫn đang dần dần vạch trần trước mặt mọi người với tư thế mà mọi người không thể tiếp thụ. Từ một vụ án vu oan hãm hại năm đó lại liên lụy vô số ân oán tình thù. Bạc Dạ nói: “Chuyện kế tiếp, tôi mong anh hãy giấu Đường Thi giúp tôi…”
Ánh mắt Phó Mộ Chung càng thâm trầm, giọng Bạc Dạ liên tục truyền vào tai anh ta, mãi tới câu cuối cùng…
Trước kia mạng sống của tôi kết thúc, tôi muốn dừng hết tất cả tội nghiệt trên người Đường Thi.
Phó Mộ Chung kinh ngạc, suýt nữa không cầm chặt điện thoại. Chẳng lẽ Bạc Dạ… vẫn luôn đoán được chuyện này? Đối với anh ta mà nói, ván cờ lớn thể này rốt cuộc đã kế hoạch bao lâu? Hoặc là nói bản lĩnh mưu tính sâu xa của anh ta đã đến mức nào?
Bóng đêm nuốt chửng mọi yêu hận tình thù, càng ngày càng sâu thẳm…
Hôm nay Tùng Sam đưa Đường Thi trở về. Sau này Bạc Dạ quay về, vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể che giấu rất nhiều bí mật sâu không lường được.
Cô nghi hoặc nhìn anh mấy lần, anh vẫn cau mày, ánh mắt tối tăm. Mãi đến khi về tới nhà, Đường Thi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Sau này Đường Duy cũng thì thào một câu: “Ông ta đã hồi phục trí nhớ à?” Chung quy biểu cảm như vậy, chỉ có Bạc Dạ trước kia mới có.
Đường Thi không lên tiếng. Chỉ có Tùng Sam vẫn giữ im lặng, dường như anh vẫn luôn thờ ơ với tất cả mọi chuyện chung quanh, bất kể chuyện gì cũng không thể khiến anh dao động. Chỉ khi nào liên quan tới Đường Thi thì người đàn ông bất động như núi này mới dao động một lát.
Đêm hôm đó, Đường Thi nhận được một tin nhắn, chỉ có một chữ, người gửi nặc danh, xem ra rất am hiểu mã hóa, cách thức này thậm chí khiến Đường Thi nhớ tới lúc ở nước ngoài, mình nhận được ảnh chụp được gửi bằng bluetooth.
Người bí ẩn đó chỉ nói một chữ. “Một.”