Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Mang cũng làm ra dáng vẻ “xảy ra chuyện lớn”, nói với Sakahara Kurosawa: “Hai chúng ta có cần tiến lên ngăn lại không?”
Đã không thể khuyên được rồi.

Cảnh tưởng trực tiếp phát triển thành Lam Minh nắm đầu Từ Thánh Mân, đánh đập dữ dội.

Lam Thất Thất đứng một bên vừa khóc vừa kéo quần áo Lam Minh, nhưng Lam Minh đã từng là quân nhân, sau khi nghỉ hưu vẫn có sức lực của quân nhân.

Lam Thất Thất gầy gò yếu ớt hoàn toàn không thể ngăn được, cô ấy hét lên: “Ba làm cái gì vậy? Ba không được đánh người.

Sao ba có thể đánh người chứ?”
Lam Minh nghe thấy con gái nói giúp Từ Thánh Mân, trong lòng càng tức giận.

Con gái nhà ông ta là cục cưng, là viên minh châu trong lòng bàn tay ông ta, là điểm yếu duy nhất sâu trong trái tim sắt đá của ông ta.

Từ Thánh Mân, tên khốn kiếp không biết tốt xấu đã lừa dối chơi đùa tình cảm của con gái ông ta, vốn dĩ ông ta tôn trọng mong muốn của con gái mình để anh ta đi vào, bây giờ còn được đằng chân lên đằng đầu.

“Từ Thánh Mân, tôi nói cho cậu biết, những người đó không hề nói sai.


Bây giờ cậu lấy cái gì để đối tốt với Thất Thất? Cậu còn muốn ở cùng Thất Thất sao? Tôi nói cho cậu biết, một người làm ba là tôi đây là người đầu tiên không đồng ý.

Cậu mơ đi.”
Năm mơ đi.

Từ Thánh Mân dường như bị đâm một phát trí mạng từ sau lưng vậy, sự phủ định đến từ phía ba Lam Thất Thất, gay gắt hơn tất cả những người khác.

Anh ta run rẩy, cố gắng khống chế giọng nói của mình: “Chú à, cháu sẽ cố găng hết sức”
Khi anh ta phá sản cũng chưa từng thấp kém như vậy, vẫn cao ngạo ngẩng đầu, nhưng bây giờ lại vì Lam Thất Thất mà nhỏ giọng.

Nhưng Lam Minh lại như không nhìn thấy dáng vẻ thấp kém của anh ta, hận không thể tát một phát lên mặt anh ta: “Cậu cố gắng? Cậu lấy cái gì để cố gắng? Hồi đó Thất Thất thích cậu như vậy, mà lại bị cậu làm nhục, tôi là một người ba, tôi không thể để con gái mình bị cậu làm tổn thương lần nữa được”
Từ Thánh Mân đứng ở đó không động đậy, mặc cho Lam Minh nói mình thế nào, anh ta giống như một thi thể, không hề tức giận, sau khi bị đánh cũng không cảm thấy đau, đứng thẳng lưng.

Càng như vậy, Lam Minh ra tay càng tàn nhẫn hơn: “Tôi sớm đã muốn cậu cách Thất Thất xa một chút rồi, bây giờ coi như danh chính ngôn thuận.

Từ Thánh Mân cậu cút đi cho tôi.

Cút được bao xa thì cút đi”

Nhưng mặt Từ Thánh Mân tái nhợt, lau khóe miệng: “Không được.”
Lam Minh chấn động.

“Hoắc là bây giờ chú đánh chết cháu.”
Từ Thánh Mân nói từng câu từng chữ một, nhìn về phía Lam Minh: “Nếu không cháu sẽ không cút.

Lam Thất Thất ở đâu cháu sẽ ở đấy, chú gặp cháu một lần đánh cháu một lần cũng được.

Trước khi cháu chết, hai chân này của cháu chỉ cần vẫn có thể đi”
Anh ta thề thốt, giọng nói kiên định: “Cháu nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh Lam Thất Thất”
Lam Thất Thất không kìm được nước mắt, nhìn Từ Thánh Mân không ngừng lắc đầu, kéo quần áo Lam Minh run rẩy n a muốn đánh chết anh ta sao? Ba.

Ba điên rồi.

Ba muốn đánh chết Từ Thánh Mân à? Ba nhìn sắc mặt của anh ấy xem”
Đối mặt với sự kiên trì của Từ Thánh Mân, nhận ra ánh mắt của anh ta hoàn toàn khác lúc trước, Lam Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ít đến đây mê hoặc Thất Thất đi”
Lam Thất Thất nắm chặt quần áo Lam Minh không buông, cố gắng kéo ông ta ra, nhìn dáng vẻ bây giờ của Từ Thánh Mân hoàn toàn lấy ý chí để chống đỡ.

Cô ấy chỉ có thể nói: “Ba, ba đừng gây chuyện nữa, ba mau dừng tay đi.

Con sẽ không bị mê hoặc đâu, con đồng ý với ba, con sẽ không ở cùng anh ta.

Ba đừng tức giận nữa được không? Ba đứng đánh nữa, ba đừng đánh nữa con xin ba đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK