Thạch Họa thối thối vào lòng bàn tay, trưng ra vẻ mặt lãnh đạm không biết chuyện gì, như thể ban nãy vừa đánh một con chó không nghe lời chứ chẳng phải một người đang sống sờ sờ: “Mặt dày thật đấy, đánh đến nỗi tay tôi cũng đau này.”
“Cô…” Đường Thi bị cảnh ban nãy làm cho choáng váng, Thạch Họa có lẽ là sợ thân thủ của Đường Thi nên mới không dám ra tay, nhưng ức hiếp người khác thì không sợ trời cao đất dày gì cả! Đây rõ ràng là kiểu mềm nắn rắn buông, vô liêm sỉ đến thế là cùng!
Cô gái đứng bên quầy lễ tân cũng chẳng ngờ, bản thân chỉ nói giúp một câu mà thôi, cũng bị giáng một cái tát thấu trời như thế, cô bị đánh đến chảy cả máu, lớp trang điểm thanh tú kia cũng nhòe đi một phần.
Con gái ấy mà, còn là nhân viên quầy lễ tân của một công ty lớn, được xem là đại diện bộ mặt và lễ nghi cho toàn công ty. Công ty càng tân tiến, lớn mạnh thì yêu cầu tuyển dụng nhân viên lễ tân càng khắt khe, nghiêm ngặt, và cô gái hôm nay cũng thế.
Cô ấy tốt nghiệp đại học danh tiếng lẫy lừng, thông thạo được ba thứ tiếng, giỏi giang, ưu tú lắm mới có thể đến quầy lễ tân của truyền thông Starlight tiếp đãi khách VIP, hạng cao, nhà giàu.
Vậy mà ai ngờ lại bị Thạch Họa tát cho một cái giáng trời, đến mặt mũi cũng không còn.
Nước mắt cô ấy trực trào ra, giọng run run: “Cô dựa vào đâu mà đánh tôi?”
Sự khoan nhường rèn giũa từng ngày của cô ấy khiến cô ấy phải nhẫn nhịn không ra tay, nếu là người bình thường, vô duyên vô cớ lại bị Thạch Họa giáng cho một cái bạt tai, có lẽ sẽ cùng cô ta khai chiến ngay tại chỗ, không quan tâm cô ta có phải con gái của cổ đông hay không.
Thạch Họa phóng mắt nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của nhân viên tiếp tân ấy, hống hách ngạo mạn mà cười mỉa mai: “Hả? Sao thế? Bây giờ lại khóc rồi đó à? Chắc cô cũng là cùng một loại người như Đường Thi kia, nên mới nói giúp cô ta đúng không? Đường Thi cho cô lợi ích gì vậy? Có phải là đợi cô ta leo lên làm người tình của ông chủ kia, rồi cũng giới thiệu cô cho ông ấy luôn hả?”
Cái loại ăn nói ngỗ ngược, không lọt vào tai này, cơ bản không thể tưởng tượng được rằng cô ta xuất thân từ gia đình gia giáo, nề nếp.
Cả người Thạch Họa chẳng có được một chút tố chất nào, cả gương mặt ngàn lớp phấn, so với cô lễ tân đang khóc sướt mướt kia thì hoàn toàn trái ngược.
Cô ta lạnh lùng cười: “Đây coi như là lời cảnh báo đến các người, ai dám nói giúp Đường Thi, thì tức là đang đối đầu với tôi! Không đội trời chung với tôi, thì tức là chống lại cả công ty này, tôi chỉ cần nói một câu thôi, cũng đủ khiến mấy người mất việc, nên tốt nhất là tự lượng sức mình đi. Chẳng phải tư sản giàu có thì bớt ra trước mặt tôi mà giả làm anh hùng!”
Đường Thi nghiến răng nghiến lợi: “Cô đang cố ý làm vậy cho tôi xem đó à?”
“Không sai!”
Thạch Họa kiêu căng bước đến trước mặt Đường Thi, nhìn đôi tay của cô đang bị bảo vệ siết chặt mới cảm thấy an tâm, song, cô ta lại hống hách lên giọng: “Vốn dĩ là muốn đuổi cổ cô ra khỏi công ty này, nhưng mà bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn khiến cô phải thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nào đứng trước toàn thể công ty! Mau cởi hết quần áo cô ta ra cho tôi.”
Một câu nói ấy đã khiến cả đại sảnh kinh hãi, có người mở miệng mấy lần muốn khuyên can, nhưng lại thấy được ánh mắt sắc bén như dao đang kè cặp miếng cơm manh áo của mình mà hăm dọa.
Nhân đạo và tư lợi lúc ấy như đồng thời được đặt lên bàn cân công lý, ai cũng muốn ngăn cản, nhưng họ càng sợ mất việc hơn.
Đường Thi lùi về sau mấy bước, mấy tên bảo vệ cũng thay đổi sắc mặt theo: “Cô Thạch Họa, thế thế này không hay lắm đâu.”
“Sao chứ? Các người mềm lòng với cô ta làm gì? Các người không cởi quần áo cô ta ra, tức là đang tự tay diệt trừ đi đường mưu sinh của chính mình, bị sa thải hay ra tay theo lời tôi, chọn một cái đi! Đừng nhiều lời.”
Thạch Họa giẫm mạnh mũi giày cao gót, bước chân ấy, cái giẫm ấy như đồng thời giẫm vào lương tâm của tất cả mọi người. Cú va chạm với mặt sàn đá cẩm thạch vang lên những tiếng động giòn giã, mọi người ở đại sảnh, mặt ai nấy đều kinh hãi tột độ. Đây là một công ty lớn đấy, Thạch Họa lại dám đứng trước bàn dân thiên hạ hành động ngang ngược, không biết trời cao đất dày như thế ấy sao? Thật sự quả kinh tởm!