Nhìn vết thương trên trán Đường Thi, Bạc Dạ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn lúc đó em đã đẩy tôi ra xa…”
Đường Thi đã từng tự hỏi bản thân mình lúc đó tại sao cô lại đẩy Bạc Dạ ra sau? Tại sao bản năng lại bảo cô xông về phía trước?
Cô tự hỏi mình, nhưng không thể nhận được câu trả lời.
Có lẽ câu trả lời đã quá rõ ràng ngay từ đầu, dù trải qua chuyện gì sống hay chết, yêu hay ghét thì Đường Thi không bao giờ có thể vứt bỏ Bạc Dạ.
Cho dù hận anh đến chết thì cô ta vẫn hy vọng
Bạc Dạ còn sống trên đời này, nếu Bạc Dạ không còn nữa thì Đường Thì đột nhiên không còn đối tượng hận, đó mói thật sự là tuyệt vong.
Sự tuyệt vọng của những người bị bỏ lại một mình đã trải qua nửa năm trước một lần và Đưong Thi không muốn trải qua lần nữa,
Cho nên lúc đó não bộ khiến cơ thể cô lao lên theo bản năng, dù biết thứ nghênh đón cô có thể bị thương nặng hoặc chết nhưng cô vẫn lao ra.
Bây giờ nhìn Bạc Dạ nguyên vẹn đứng trước mặt Đường Thì, trong lòng Đường Thi đột nhiên run rẩy.
Mọi thứ đều đáng giá.
Cô cười lắc đầu: “Anh không cần khách sáo, anh cũng từng cứu tôi.”
Chỉ là anh đã quên.
Anh không ngần ngại đỡ viên đạn cho cô, rồi nhảy xuống mà không sợ thịt nát xương tan.
Bây giờ khi Đường Thi nói đến những chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, nó đã trở thành một vết sẹo trong tim cô.
Cô nói với Bạc Dạ trong lòng: “Anh đã cứu tôi một lần, nay tôi giúp anh chặn một lần, Bạc Dạ, chúng ta có thể coi là hòa nhau không?”
Nhưng mà Đường Thi cũng không nói ra cái gì, cho nên đối mặt với cô như thế này, Bạc Dạ đã nghĩ… Đường Thi từng chút trả hết những chuyện trước đây.
Anh cho rằng đây là một cách mà Đường Thi làm để xóa dần mối quan hệ với chính mình.
Bởi vì anh đã cứu cô, cô không biết trả ơn như thế nào nên cô tùy ý thẳng thắn cũng đỡ thay anh một lần. Như thế này thì không cần phải nói ai vì ai mà trả giá, tất cả mọi người đều giống nhau.
Nếu sau này muốn phân chia sạch sẽ thì cũng không cần phải lấy những thứ điên rồ đó làm cái cớ, phải không? Dù sao thì cô cũng vì anh mà đã làm điều này.
Bạc Dạ âm thầm chấp nhận suy nghĩ này, khi anh nhìn đến Đường Thi một lần nữa, nhìn cô trầm mặt yên tĩnh nghiêng mặt thì liền cảm thấy có chút trào phúng.
Thì ra những nỗ lực bao ngày qua của đối phương cũng chỉ là nghĩ đến việc trả lại cho anh bằng được.
Bạc Dạ như một người đàn ông vừa chịu mất mát vừa có được trong tình yêu, bất cứ thái độ nào của Đường Thi cũng có thể khơi dậy trong anh những suy nghĩ mông lung.
Nhưng mà đôi bên còn chưa nghĩ đến cùng, một bên im lặng vì không biết phải có thái độ gì khi đối mặt với Bạc Dạ, còn anh cho rằng Đường Thi sẽ từ từ rời xa anh, cho nên hai người đều không nói chuyện, bầu không khí nhất thời hạ xuống không độ.
Sau đó, Tô Kỳ nhận ra có điều gì đó không ổn, mỉm cười đi đến điều đình: “Nếu không thì cứ lên lầu ngồi đi!”
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Thi, như thể anh muốn nhìn thấy những cảm xúc khác trên khuôn mặt cô. Nhưng Đường Thi trong mắt chỉ có trốn tránh, cho nên Bạc Dạ nói từng câu từng chứ: “Không cần.”
Giọng nói vẫn có chút lạnh lùng.
Đường Thi giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Bạc Dạ đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Anh nói: “Tôi chỉ đến thăm em xem sao, nếu như em đã khỏe hơn rồi thì tốt, nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ đi về trước.” Sau khi anh nói xong thì Đường Thì và Tô Kỳ không kịp giữ lại thì Bạc Dạ đã quay người rời đi.
Nhưng mà anh trong tay anh rõ ràng còn có mang theo quà tặng bánh ngọt.