Lực sát thương còn mạnh hơn một phát cô ta cào trên mặt cô nhiều.
Bạc Dạ bị đẩy đến ngơ cả người, sau đó cô ta bắt đầu… khóc, nghĩ muốn nhào vào ngực Bạc Dạ mà khóc, đáng tiếc, cô ta nào đoán được Bạc Dạ sẽ lùi về sau mấy bước để tránh cô ta.
“Anh D…” Cô ta nhìn về phái Bạc Dạ bằng ánh mắt không thể tin tưởng, thế là cô ta khóc gọi một tiếng như trách móc, rồi quay người nhìn Đường Thi bằng ánh mắt hung hăng: “Cô dám đánh tôi?”
“Đứng giữa đường la khóc om sòm, không thấy mất mặt à?”
Đường Thi hời hợt cười hỏi, biểu lộ của cô như chưa bao giờ để Thạch Hoa vào mắt cả: “Đừng có đến trước mặt Khương Thích để làm trò, cô còn không có tư cách để làm điều đó.”
Thạch Họa ôm mặt tủi thân, ánh mắt không nhịn vậy cau mày: “Bình tĩnh.” “Cậu xem kìa, cô ta quả đáng như vậy cậu bảo mình làm sao bình tĩnh nổi?” Khương Thích tức đến mức mặt mày trắng bệch: “Cậu tát cô ta một cái vừa rồi vẫn là quá nhẹ!”
Thạch Họa nghênh ngang, kiêu ngạo đi tới, dù ngày vừa rồi bị Đường Thi tát cho như con chó ngã nhào xuống đất khóc lóc đủ kiểu, diễn trò như một vai hề ngu ngốc nhưng cô ta vẫn không tự hiểu, vẫn dương dương tự đắc, nói từng câu từng từ: “Tôi nhớ kĩ gương mặt này của cô, tôi nói cho cô biết, cô nên chuẩn bị sẵn sàng cho quãng ngày tiếp theo đi!”
“Khốn nạn!” Khương Thích bị cô ta chọc tức thật sự, đanh muốn xông lên nhưng lại bị Hàn Nhượng giữ lại: “Đừng gây thêm phiền phức cho Đường Thi nữa.”
“Tớ không sao.” Đường Thi lạnh lùng nở nụ cười, ánh sáng trong con người khẽ di chuyển, liếc qua về phía Bạc Dạ như có chút khinh thường: “Tôi cũng không phải người trong giới các người, vậy nên đừng áp đặt những quy tắc của các người lên người tôi.”
Biểu cảm trên gương mặt Thạch Họa cứng lại, cô ta không ngờ Đường Thi sẽ phản ứng lại kiểu này.
Lúc này Đường Thi mới ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ: “Bây giờ chúng ta hẳn là nên nói đến chuyện, vì sao lúc tôi vừa đến đây, cô gái này lại muốn ra tay đánh bạn của tôi?”
Trong khoảng khắc đó, Bạc Dạ cảm thấy mình bị ánh mắt kia của Đường Thi đánh giá với thái độ hoài nghi, bức tường phòng ngự tưởng như vững trãi lại sụp đổ trong phút chốc. “Tôi… tôi không ngờ cô ta đột nhiên lao đến…”
Bạc Dạ muốn lên tiếng giải thích: “Tôi không có kí ức về cô gái này, sau đó đột nhiên đụng phải, cô ta kéo tôi đi gặp mấy người từng là đối tác trước đây, sau đó bị Khương Thích bắt gặp, rồi hai người khắc khẩu, sinh ra mâu thuẫn, tôi…” “Vậy nên, vai trò của anh ở đây là một cái ngòi nổ hả?”
Đường Thi híp mắt nhìn Bạc Dạ như đang đánh giá, sau cô lại nhìn về phía Thạch Họa. Trên mặt Đường Thi lúc này còn mang theo vết trầy do trận xô xát vừa rồi, mặc kệ Bạc Dạ đã giải thích thế nào nhưng nhìn vào ánh mắt kia của cô, Bạc Dạ cảm thấy mình đã bại tan tác rồi…