Video này nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, tất cả mọi người đều nghĩ tại sao con gái của nhà họ Tô lại làm ra những chuyện như vậy.
Có phải là do năm đó đã bị ép tới mức tỉnh thần sụp đổ nên mới có thể phản kích lại một cách gay gắt như bây giờ hay không?
Nhưng người đăng video này lại mai danh ẩn tích, không hề trả lời dù chỉ một chữ.
Cho dù người khác muốn tìm kiếm tung tích cũng không có cách nào tìm được.
Tin tức nhà họ Từ bị phá sản được lan truyền đi ồn ào huyên náo, hơn nữa Liễu Tố Vân mất đi một người con gái khiến bà ta như già đi cả chục tuổi.
Nửa đêm, khi Đường Duy tìm tới bà ta thì bà ta đang ở trong phần bất động sản cuối cùng của nhà họ Từ để thu dọn đồ đạc.
Theo sau cậu là Từ Thánh Mân và Vinh Sở, cậu đi đến trước mặt Liễu Tố Vân rồi chậm rãi nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy mệt mỏi.
Liễu Tố Vân nhìn thấy Đường Duy thì sắc mặt nhợt nhạt, bà ta dùng sức chỉ tay vào mặt cậu mà hai hốc mắt đỏ bừng: “Cậu cũng là hung thủ giết người, cậu đừng mong sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cậu tới đây làm gì? Sao hả, cậu giết con gái tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn đến lấy mạng của tôi sao?”
Đường Duy đứng đó, Liễu Tố Vân thấy cậu tỏ vẻ bí hiểm thì càng sợ hãi.
Hôm nay Từ Chấn đi ra ngoài bôn ba khắp nơi, gần đây ông ta vì chuyện sản nghiệp của nhà họ.
Từ mà bận tới mức sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ chỉ còn một mình bà ta ở đây thu dọn tàn cục nên giờ đây nói rằng không sợ thì chính là nói dối.
“Nói chuyện đi.”
Liễu Tố Vân nghiến chặt răng: “Cậu rất đắc ý phải không? Cậu đã lên kế hoạch trong bao lâu rồi? Cậu đã âm thầm lấy đi bao nhiêu sản nghiệp của nhà họ Từ rồi mà lại còn cướp đi của chúng tôi nhiều hạng mục như vậy nữa.
Đường Duy, có phải cậu vẫn luôn muốn làm như thế phải không? Thế lực của nhà họ Từ lớn mạnh, cậu đã tốn bao nhiêu công sức mới làm được như vậy hả?”
“Không nhiều lắm, hai năm thôi”
Đường Duy liếc lên trần nhà rồi nói: “Quả thật Từ Chấn rất có bản lĩnh.”
Nếu không thì ông ta sẽ không dẫn dắt nhà họ Từ có được địa vị cao như thế trong xã hội này và Từ Thánh Mân cũng sẽ không trở thành bạn tốt của cậu.
Bất luận đối với ai thì hễ động tới địa vị của dòng họ của bọn họ thì cũng là chuyện không dễ dàng.
Huống chỉ suy cho cùng thì nhà họ Từ cũng coi như là nhà của Từ Thánh Mân nên nếu Đường Duy muốn đối phó với họ thì ngoại trừ phải trả giá rất nhiều trên phương diện hiện tượng vật lý khách quan thì trên phương diện tình cảm chủ quan cũng cần phải có những tác động về mặt tâm lý.
Còn giờ phút này đây, cậu đứng trước mặt Liễu Tố Vân nói: “Bà nghĩ nhiều rồi.
Chuyện của tôi sẽ có tòa án tối cao phán quyết, có điều trước khi xét xử tôi thì họ sẽ xét xử các người trước.”
Nếu những bạo lực và những tâm cơ khó lường này đã qua lâu như vậy, đã không có cách nào để tòa án tối cao xét xử thì cậu chỉ còn biết giơ cao ngọn cờ đỏ búa liềm mà thôi.
“Tất cả những chuyện này đều là do các người gieo gió gặt bão.” Đường Duy nhếch miệng nhìn lướt qua bà ta: “Còn muốn tìm hiểu thêm nữa không? Không sao, mấy đồ vật đó vẫn còn từng cái từng cái một đều nằm trong tay tôi”
“Cậu muốn làm gì?”
“Tô Nghiêu xảy ra chuyện thì các người không tránh khỏi có liên quan” Đường Duy nheo mắt lại: “Đúng vậy, muốn cho nhà họ Từ rớt đài thì tôi đã tốn rất rất rất nhiều sức lực.”
Từ Chấn nham hiểm giả dối, thế lực sau lưng của nhà họ Từ lại thâm căn cố đế nên muốn bọn họ chia năm xẻ bảy thì phải tốn thời gian cả một năm trời.
Đến cuối cùng, cục diện biến thành như ngày hôm nay thì không thể quay đầu lại được.
Đường Duy nhìn thấy Liễu Tố Vân mà như nhìn vào khoảng không trong không trung, tựa như chỉ nhìn thấy một người chết nên trên mặt cậu không hề có chút cảm xúc nào: “Hãy cút ra khỏi căn nhà này đi”
Chỗ bất động sản này cũng không phải thuộc về nhà họ Từ nữa.
“Đường Duy”
Liễu Tố Vân đau đớn tận tâm can mà gào lên đầy hận thù: “Cậu sẽ gặp báo ứng.
Tôi chắc chắn cậu sẽ gặp báo ứng.
Ông trời có mắt đó”
Chết đến nơi mà còn già mồm giấy giụa.
Đường Duy nhìn lên trần nhà bằng ánh mắt thê lương.
Ông trời có mắt đó…
Phong ba bão táp, từng cái từng cái hãy cứ đến đây đi.
Danh Sách Chương: