Diệp Kinh Đường vuốt cằm: “Hiện giờ nghe như chúng ta còn có phần thắng vậy.”
“Không phải là phần thắng mà là cứu rỗi.”
Bạch Việt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có thể nói điều này đối với tất cả mọi người chúng ra là một sự cứu rỗi.”
Đối với Vinh Nam đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng đen tối nhất hay là đối với Bạc Dạ một lòng vì cửu Đường Thi mà đi chịu chết cũng vậy.
Mặt trời rạng sáng sớm dần dần mọc lên từ dưới đường chân trời, Bach Việt nhìn vång sáng rực rỡ, lập lánh đằng kia giống như là đang chứng kiến một sự thay đổi của toàn thế giới.
Mặt khác, Đường Thi và Bạc Da dang án núp trong một căn phòng nhỏ rất tối tăm, căn bản là không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi thành cái dạng gì, chỉ có thể nhìn lên đồng hồ để biết bây gio là mấy giờ, tin hiệu điện thoại di động cũng không có.
Tất cả những thiết bị của bọn họ đều không dùng được, chỉ còn lại duy nhất cái nhẫn kia của Bạc Dạ, nó chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà bọn họ có được. “Không sao đâu.”
Bạc Dạ thờ hồn hền, giọng nói cũng mang theo một chút run rầy, áo khoác của anh đã bị rách nát đến không nhìn ra hình dạng, bởi vì anh đã xé rách rất nhiều mảnh vài để cầm máu cho Đường Dịch, đến sau cùng chỉ còn lại duy nhất mỗi cái áo sơ mi mặc trên người.
Bạc Dạ đặt tay sờ lên trán Đường Dịch, bây giờ Đường Dịch vẫn đang hôn mê. “Đã hạ sốt rồi.”
Bạc Dạ nói “Nhiễm trùng có thể chậm lại, hiện tại nhóm người Diệp Kinh Đường chắc đang trên được tới đây, cho nên Đường Thi, trước tiên tôi phải đi ra giài quyết mấy người ngoài kia trước, tấn công từ trong ra ngoài, cùng với Diệp Kinh Đường bọn họ nội ứng ngoại hop”
Đường Thi không phải không biết đạo lý này, nhưng mà vận rùi đến quá nhanh, một chút thời gian phản ứng cũng không có, cô thì thào: “Vậy… vậy nếu chúng ta không đi ra ngoài thì sao?”
“Vinh Nam sẽ nhốt chúng ta ở nơi này, cho đến khi chết.”
Bạc Dạ không chút do dự nói: “Cách tàn nhẫn nhất để nói từ biệt trên thế giới này không phải là để cho người ta nhìn thấy thi thể của em, mà để cho em dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, từng chút, từng chút một bị lãng quên. Bởi vậy, ngay cả một chút tin tức khi còn sống em cũng không thể lưu lại được. Nếu chúng ta bị nhốt ở đây suốt thời gian dài thì người ở bên ngoài chắc chắn sẽ quên mất chúng ta.”
Đường Thi kinh ngạc một lát mới nói: “Như vậy…”
“Chờ cho có người gác cửa đến mở cửa ra…”
Bạc Dạ quay đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để đánh gục bọn họ, sau đó em mang theo Đường Dịch chạy ra khỏi đây, còn tôi với Tùng Sam sẽ ở lại chỗ này.”
“Vi sao chứ?” Đường Thi ngây ngan cả ngưoi: “Cho chút, Bạc Da trong khoảng thời gian này giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong m…”
“Được rồi.”
Bạc Dạ đi nhanh về phía trước, còn cố ý đập cửa tạo ra âm thanh ồn ào để thu hút sự chủ ý của người khác lại đây: “Tôi đã không còn nghĩ đến chuyện sẽ quay về bên cạnh em nữa, nếu sau khi chết, xác của chúng ta được đặt cùng một chỗ, đàm bào cho con cháu sau này sẽ không thể sắp đặt được câu chuyện của chúng ta.”
Đường Thi ngồi ngây ngốc ở đó, trong lòng toàn là lạnh lẽo: “Bạc Dạ, anh thật sự muốn như vậy sao?”
“Nếu không thi sao đây? Tôi không có lòng tự trọng sao? Một lần rồi lại một lần chờ em hồi tâm chuyển ý sao?”
Bạc Dạ quay đầu lại, lộ ra biểu tình khiến kẻ khác nhìn vào thấy man mác một chút bi thương: “Đường Thi, tôi vẫn đang sống sờ sờ ở đây, cho em nhiều thử như vậy mà không nhận được hồi đáp nào, tôi cũng biết đau.”
Đường Thi ngồi xồm ở góc đỏ, trông chừng Tùng Sam và Đường Dịch đang hôn mê ở bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn như thế, cô không biết mình nên nói cái gì. “Cho nên bây giờ, hãy chay di. Chờ cho mọi chuyện lan này kết thúc, tất cả mọi người đều bình an vô sự, tôi và em, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Bạc Dạ dứt khoát gần như vô tình buông ra một câu, sau đó càng dùng sức cố gắng đập phá cánh cửa, sau vài cú đá, anh đè thấp thanh âm: “Trốn trong bóng tối nhanh, có người đang tới đây.”