Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạc Dạ cảm giác như bản thân bị người ta tàn nhẫn đóng vào thập tự giá, đóng đinh đóng thép vào người, đập nát cả xương, máu thịt khắp người như bị thiêu rụi.

Anh run rẩy, không còn sức cầm lấy cây bút máy trên tay.

Quá khứ đầm đìa máu tươi này qua góc nhìn của Lâm Từ, cậu ta kể lại mọi chuyện xảy ra trước đây, thân là người trong cuộc, anh thật sự không muốn phải đối mặt với chuyện cũ này dù chỉ là một chút.

Lâm Từ thấy mắt Bạc Dạ đỏ hoe.

Tính cách của Bạc Dạ đã thay đổi rất nhiều kể từ khi anh bị mất trí nhớ đến giờ, anh trở nên không thích bị đặt trong một khuôn khổ nhất định nữa, vô cùng cứng đầu, vậy nhưng có một thứ mãi không đổi thay chính là sự cao ngạo, anh bấm sinh đã cao ngạo như vậy. Đại khái đã lâu rồi anh mới có cảm giác tế tâm liệt phế thế này, cái loại cảm giác vô cùng đau đớn dằn vặt con người ta, Bạc Dạ càng nghĩ càng không chịu nổi được nữa. "An Như không biết vì sao lại trở thành người thực vật, về phần cô An Mật thì khoảng nửa năm trước vì đi cùng với bà chủ đến làm khó cô Đường Thi và cậu Đường Duy nên đã bị cậu chủ nhốt ở sơn trang Hồng Mai, chuyện bắt cóc đến sơn trang Hồng Mai xảy ra nửa năm trước cũng khiến cậu chủ suýt chút nữa đã bỏ mạng."

Vốn dĩ Bạc Dạ nghĩ mình đối xử không tốt với Đường Thi thật, nhưng chắc là chỉ một chút xíu thôi, anh chưa từng nghĩ đến cái gọi là đối xử không tốt ấy lại xấu xa đến mức không thể nói nổi thế này.

Bây giờ anh mới biết, thì ra chính mình lại là một kẻ có tội, một kẻ đáng chết hàng ngàn hàng vạn lần.

Lúc Đường Thi gặp lại anh ở nước Úc, cô tát anh một bạt tai xem như vẫn còn nhẹ. "Cậu Dạ..."

Nhìn tâm tình Bạc Dạ không yên, Lâm Từ chợt cảm thấy có chút đau lòng cho anh.

Bạc Dạ thay đổi rồi, từ dáng vẻ lạnh lùng cô quạnh, không có cảm xúc trước kia, nay đã trở thành một người đàn ông biết vui biết buồn.

Anh ấy từng là người phải gánh vác tất cả mọi thứ, dù cho trời có sập xuống cũng không than vãn một lời, dù cho trong lòng yêu Đường Thi đến chết đi sống lại, lời trên miệng vẫn từng câu từng câu đâm vào tim đối phương. Nhưng mà bây giờ Bạc Dạ biết đau rồi, biết sợ rồi, anh cũng sẽ khổ sở, anh cũng sẽ hối hận, anh như một người bình thường giãy dụa muốn trốn thoát khỏi thế gian này.

Vậy nhưng Đường Thi thì sao?

Đường Thi cũng không còn là một người phụ nữ hay khóc lóc chỉ biết làm phiền như xưa nữa, cô đã trở thành một người như Bạc Dạ, cô sẽ không bao giờ muốn yêu Bạc Dạ nữa, thậm chí ngay cả mở miệng giữ Bạc Dạ ở bên cũng sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Bỏ lỡ, suy cho cùng cũng đã bỏ lỡ nhau rồi.

Người trở thành bộ dáng của tôi khi ấy, tôi cũng trở thành bộ dáng của người lúc xưa.

Lâm Từ thở dài, đi rót một cốc cà phê cho Bạc Dạ: "Cậu Dạ à, tôi biết những gì tôi nói, hẳn nhất thời cậu sẽ rất khó khăn để tiếp thu tất cả. Vậy nhưng tôi nghĩ tôi không nên giấu cậu, xin lỗi vì đã khiến cho cậu phải khổ sở đến vậy."

Bạc Dạ đỏ mắt, anh chỉ lắc đầu: "Tôi nên biết tất cả, tôi phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này." “Có lẽ trong lòng cô Đường Thi, trách nhiệm cũng không còn cần thiết nữa rồi." Lâm Từ đứng ở một bên dọn dẹp máy pha cà phê: “Nửa năm trước lúc cậu lựa chọn hi sinh bản thân để bảo vệ cô ấy, giây phút đó hẳn cô ấy đã tha thứ tất cả cho cậu rồi. Mặc kệ bản thân cô ấy có tủi thân bao nhiêu đi chăng nữa, cô ấy cũng không mong muốn, không cần cậu trả lại cho cô ấy nữa đâu.

Lâm Từ thực sự đang móc tim móc phổi ra mà nói với Bạc Dạ, Bạc Dạ càng nghe càng đau lòng. "Cô ấy không muốn tôi trả lại chỉ là vì cô ấy nghĩ duyên phận giữa chúng tôi đã cắt đứt ở đó rồi."

Bạc Dạ ngang đầu nhìn Lâm Từ, anh lặp lại: "Bởi vì cô ấy nghĩ rằng tất mọi thứ có thể kết thúc ở đấy."

Câu chuyện tình yêu tanh mùi máu, phanh thấy xé xác khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Lâm Từ không nói gì, anh chỉ nặng nề nhìn Bạc Dạ, sau đó bất đắc dĩ mà cười cười: "Cậu Dạ, cậu còn đang suy nghĩ cái gì thế hả?"

Muốn đưa cô Đường Thi quay về bên mình sao, cậu ấy thực sự... không nỡ rời khỏi cô Đường Thi.

Luyến tiếc hết thảy mọi thứ, hiện giờ cậu ấy cũng chỉ có thể ở phía sau dõi theo bóng lưng cô Đường Thi.

Bạc Dạ hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, gõ gõ bàn làm việc trước mặt: "Đi đi, tìm kiếm tất cả những thông tin, những gì tôi đã làm trước đây, tôi muốn biết trước đây tôi đã làm những gì, phải kiếm về đầy đủ, rõ ràng nhất có thể cho tôi." "Cậu muốn trừng phạt chính mình đấy à, sau đó lại bắt đầu kế hoạch theo đuổi cô Đường Thi sao?" Lâm Từ ngập ngừng dò hỏi anh một câu. "Năm sau ông đây bỏ bốn lên năm, chuẩn bị tròn ba mươi tuổi rồi đấy! Làm sao lại bỏ bốn lên năm cả cuộc đời cô độc còn lại được!" Bạc Dạ chợt biến thân thành một tên bá vương phách lối, một thiếu gia nhà giàu thích làm càn: "Đi tìm đi chứ! Không theo đuổi một cô gái được nữa sao? Nếu mà không gạt được Đường Thi về đây được, ông đây sẽ trở thành một ông già độc thân đó có hiểu không vậy hả? Cậu chủ đẹp trai trên đầu cậu sắp phải trở thành một ông già neo đơn rồi đấy!"

Được được được, không thèm tính toán với con ma mất trí nhớ cuồng vợ này nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK