Thạch Họa đứng sau lưng cô, nạt một tiếng: “Cô xứng để đánh tôi sao?”
Đường Thi nhanh nhẹn xoay người, lấn lên áp đảo cô ta, động tác của Đường Thi nhanh mà nhẹ như gió, trong chớp mắt đã gần sát đến cơ thể Thạch Họa, mạnh mẽ đẩy cô ta vào tường.
Động tác kia không khác động tác những lúc Bạc Dạ tức giận hay làm là mấy!
Sau đó cô vươn tay ra, từng ngón tay mảnh khảnh bóp lấy cần cổ trắng nõn của Thạch Hoa.
Đường Thi nở một nụ cười như ác quỷ, giây phút này nhìn cô cực kỳ giống Bạc Dạ, cô liếm khóe môi, khẽ cười: “Đừng có nhảy dựng lên như một tên hề nhãi nhép như vậy. Tôi mà thật sự muốn ra tay với cô thì làm sao có thể đơn giản chỉ là một bạt tai chứ đúng không nào?”
Nụ cười khát máu cộng thêm vết sẹo cắt trên mặt Đường Thi, khiến người khác càng nhìn lại càng giật mình hoảng sợ.
Thoáng cái gần như Thạch Họa đã bị vẻ mặt đó của Đường Thi dọa đến đơ cả người, sau khi hoàn hồn mới lắp bắp tranh cãi: “Cô… cô đừng tưởng làm ra vẻ như bây giờ…”
“Ra vẻ à?” Đường Thi nhếch miệng cười, gắt gao buông Thạch Họa ra, cơ thể Thạch Hoa theo quán tính mà ngã về phía trước, cô ta lảo đảo vài bước, hình ảnh đó lọt vào mắt Đường Thi vô cùng nực cười.
Người phụ nữ tấm tắc lắc đầu nhìn về phía Bạc Dạ: “Khẩu vị của anh vẫn không tiến bộ được tí nào.”
Sao lại thích cái loại phụ nữ bề ngoài trong sáng vô tội thế này ấy nhỉ? Cũng khá là ngoan đấy, nhưng mà cô ả này trang điểm đậm thế kia lại còn muốn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, đúng thật là bắt chước bừa mà.
Bạc Dạ đang muốn nói tất cả đều là do trước đây mắt anh mù rồi, hiện tại anh không còn thích cái loại hình thế này nữa. Thế nhưng khi anh nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Đường Thi, toàn bộ những lời muốn nói đều nuốt ngược trở về.
Thạch Họa quay sang tìm Bạc Dạ, muốn Bạc Dạ giúp cô ta, kết quả lại nhìn thấy Bạc Dạ một lòng nhìn về phía Đường Thi, cô ta trực tiếp tìm tới cửa vậy mà anh ấy cũng không thèm để ý cô ả dù chỉ một chút.
Thạch Hoa bị người ta vứt bỏ ở đó, hai mắt đỏ au vì tức giận, ủy khuất cắn chặt môi dưới, hai tay siết chặt thành đấm.
Không đâu… Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha
Đường Thi dễ dàng như vậy đâu!
Đường Thi đưa Khương Thích vào bên trong, Bạc Dạ cũng đi theo sau, người phụ trách vừa nhìn thấy Bạc Dạ, đương nhiên không dám ngăn anh lại, thế nhưng Đường Thi lại quay đầu, cười lạnh nói với Tiểu Lưu: “Tiểu Lưu này, phiền cậu ngăn những người không liên quan lại, đừng để họ vào trong.”
Sắc mặt Tiểu Lưu như đang gặp nạn lớn: “Cậu Dạ.. đây… đây là cô Đường – tổng giám đốc mới nhất của MUSE…”
Bạc Dạ nhíu chặt đầu mày, nhìn bóng lưng Đường Thi đang dần biến mất, dường như đôi vai cô gái khẽ run một chút, đại khái hẳn là do tức giận chuyện Thạch Họa gây ra, Bạc Dạ đứng bên ngoài gọi với vào trong một tiếng: “Đường Thi…” “Anh im miệng!”
Đường Thi ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt chỉ còn lại sự hung ác tàn bạo: “Anh dọn dẹp hết đám tình nhân của anh đi, đừng để mấy cô ả đến đây mà khiêu khích tôi! Trước khi trêu chọc người khác còn không biết cái đạo lý này đấy à?”
Bạc Dạ đưa hai tay lên trời đầu hàng, thanh minh cho chính mình: “Tôi xin thề, hiện tại tôi còn không hề nhận ra cô ta là ai mà…” “Người ta nhận ra anh không phải là đủ rồi sao?” Đường Thi cười nhạo: “Suy cho cùng, trước đây cũng là do anh tạo nghiệt, tạo một nghiệt trả một nghiệt.”
Bạc Dạ không nói gì, những gì Đường Thi giễu cợt anh, anh đều nhận cả.
Một lát sau, nhìn Đường Thi đứng đó nói chuyện với nhiếp ảnh gia, Bạc Dạ nói với Tiểu Lưu vài câu: “Cậu có thể cho tôi vào không?”
Tiểu Lưu nói: “Cậu Dạ, cô Đường có vẻ không thích cậu… Hai người cãi nhau sao?”
Bạc Dạ vô cùng bất đắc dĩ: “Đúng vậy, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy thôi.”
“Vậy tại sao anh lại khiến cô ấy tức giận thế?”
“…Là mấy món nợ phong lưu của tôi ngày trước.” “A.” Tiểu Lưu lập tức đứng thẳng người lên, bắt nạt cô Đường chính là bắt nạt ông chủ lớn của Tiểu Lưu rồi: “Tôi không cho vào, anh mau cút đi!”
Con mẹ nhà nó, ở đây đến cả người soát cổng thôi mà cũng kiêu ngạo dữ vậy sao!