Đôi mắt của Đường Duy có sự sâu sắc chi riêng Bạc Dạ mới có, mỗi khi Đường Duy nghiêm túc nhìn Đường Thi, cậu bé luôn khiến Đường Thi phải nhìn đi chỗ khác. Cô không thể nhìn thắng vào ánh mắt đó.
Đôi mắt đó rất giống ánh mắt của anh.
Bạc Dạ, em đã đợi anh bao nhiều năm rồi?
Năm nay ở Hải Thành có tuyết rơi dày đặc, giống như năm đó Bạc Dạ đang đợi dưới nhà Đường Thi để cùng cô đi chơi, tuyết bay lất phất, rơi trên vai Đường Thi, nhưng rồi bị sự ấm áp của cô làm tan chảy.
Đường Thi mua rau rồi về nhà một mình, chưa kịp mang ô, trên vai đã ướt bông tuyết, sau đó cô lang thang mang rau về nhà, Đường Duy thì bận viết mật mã ở nhà, còn Tô Kỳ ở bên ngoài chơi cờ với Bạc Nhan, từ khi Bạc Dạ vào tù, Tô Kỳ thường xuyên đến chơi, anh ta không yên tâm để Đường Thi sống một minh, có thể coi như là anh ta thay Bạc Dạ chăm sóc Đường Thi.
Khi Đường Thi trở về nhà, có vài người đã đợi sẵn ở cửa để chào đón cô trở về. Nhìn từ xa, trông như một gia đình bốn người, có hai đứa con xinh xắn, hai đứa bé đứng cạnh nhau rất hút ánh nhìn. “Tại sao tất cả đều đứng ở cửa vậy?”
Đường Thi mim cười bước tới, Tô Kỳ đi tới cầm đồ của cô: “Tuyết rơi rồi, mọi người đều đang đợi em, sợ em trên đường có thể bị cảm lanh.”
“Vậy thì sao chủ không lái xe đi đón mẹ cháu?” Đường Duy vừa nói vừa cầm máy tính bảng.
Tô Kỳ cười bất lực sờ gáy Đường Duy: “Bởi vì nếu chú rời đi, hai đứa cãi nhau thì phải làm sao?”
Bạc Nhan và Đường Duy nhìn nhau, Bạc Nhan trông có vẻ chân thành, nhưng Đường Duy lại tránh sang một bên.
Cậu bé chỉ thờ ơ bỏ lại một câu: “Ai cãi nhau với cô ta chứ? Lãng phí thời gian, nói thêm một câu cũng là lãng phí.”
Vẻ mặt của Bạc Nhan thay đổi, nhưng rồi cô lại nín nhịn, trong những năm qua, cô đã nghe rất nhiều lần những lời tương tự từ miệng của Đường Duy.
Nhưng trái tim của Bạc Nhan đã chết rồi, cho dù Đường Duy có nói bao nhiêu điều quả đáng đi chăng nữa, cô bé cũng không để tâm. Bởi vì cô bé luôn nhớ rằng khi cô bé gặp tai nạn, Đường Duy cũng sẽ đưa tay ra giúp đỡ, mặc dù vẻ mặt dữ tợn nhưng Đường Duy sẽ nắm chặt tay cô bé.
Cô bé cảm thấy mình nên tin tưởng Đường Duy vô điều kiện. Hơn nữa, vì những chuyện của thế hệ trước, Đường Duy có ý kiến với cô ấy, đó là điều bình thường, nhần nhịn một chút, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Tô Kỳ liếc nhìn Đường Duy, sau đó dẫn Đường Thi vào nhà, Đường Thi thay giày ở phòng khách, hỏi một câu: “Thành tích của Bạc Nhan gần đây thế nào?”
Bạc Nhan cúi đầu, khó chịu vặn vẹo tay. “Cháu. Cháu không học giỏi như anh ấy.”
Giọng cô bé vẫn rất nhẹ nhàng, Đường Thi luôn cảm thấy rằng khi Bạc Nhan lớn lên, cô bé rất có thể sẽ là Ôn Minh Châu thứ hai, nhưng hai người họ khác nhau, Ôn Minh Châu từ nhỏ đã bị Ôn Lễ Chỉ nhốt giam, khiển tính cách bị giam cầm, còn Bạc Nhan trời sinh đã dịu dàng.
Đường Thi vào bếp nấu ăn, Đường Duy đứng bên ngoài châm chọc Bạc Nhan: “Đầu óc của cô mà học tốt được, có quỷ mới tin.”
Bạc Nhan vừa nghe Đường Duy dạy dỗ, vừa trả lời: “Nhưng… em đã học được tất cả những câu hỏi mà anh đã dạy em lần trước. Em đều làm đúng.”
Tô Kỳ lập tức phụ họa theo: “Cảm ơn Đường Duy, điểm thi của Bạc Nhan đã tăng hơn năm mươi bậc
Hơn năm mươi bậc?
Đường Duy hơi ngạc nhiên, cậu bé đã dạy Bạc Nhan tổng cộng 3 câu hỏi, không ngờ Bạc Nhan lại biết mở rộng kiến thức, khiến điểm của mình tăng lên nhiều như vậy.
Cậu bé cúi đầu, hồi lâu sau mới nói: “Vậy là do cô cổ gắng chăm chỉ.”
Bạc Nhan không hiểu lời của Đường Duy có ý gì, nhưng khi thấy Đường Duy không tức giận, cô bé thở phào, cô bé chỉ sợ Đường Duy vì mình mà không vui.
Tô Kỳ nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, ánh mắt trầm xuống, sau đó anh ta sải bước đi vào phòng bếp, đóng cửa lại, Đường
Thi đang rửa rau bên trong, ngẩng đầu nói: “Hả? Anh sao vậy?” Tô Kỳ cau mày đi tới, nhìn vẻ mặt không sao cả của Đường “Đường Thi.”
Thi, có chút buồn bực: “Đường Thi, bây giờ em thật sự đã bước ra được rồi sao?”
Đường Thi mim cười, tóc mai rơi xuống: “Không bước ra được thì sao chứ? Cuộc sống vẫn sẽ trôi qua”
Trông bộ dạng thờ ơ của cô ấy bây giờ, cô gái này đã trải qua bao nhiêu gian khổ thì mới bình tĩnh được như bây giờ chứ? Tô Kỳ hít một hơi thật sâu, bước tới ôm Đường Thi, nhưng
Đường Thi cảm nhận được suy nghĩ của anh ta, cô nhẹ nhàng tránh đi, cái ôm của Tô Kỳ rơi vào hư không.
Yết hầu của Tô Kỳ chuyển động lên xuống, anh ta nói: “Đường Thi, em vẫn đang chờ sao?”
Chờ đợi một ai đó, sau nhiều năm tháng, không biết mệt mỏi.
Nhưng Đường Thi… Bạc Dạ rất có thể, có thể đã… chết trong tù.
Bạc Dạ biết không còn nhiều thời gian, nên mới nhẫn tâm quyết định chia ly như vậy. Trừ khi kỹ năng y học của Giang Lăng và Bạch Việt trở nên đáng kinh ngạc, thì Bạc Dạ có thể giữ được cái mạng nhỏ của
Nhưng xác suất này rất nhỏ, gần như bằng không. Bạc Dạ không muốn Đường Thi nhin thấy tin tức về cái chết của nên anh đã vào tù, cho dù chết cũng không cần cho Đường Thi biết. coi như anh đã ở tù cả đời.
Tô Kỳ nghẹn họng không nói được nhiều lời, đối mặt với một Đường Thi lãnh đạm và chấp từ tận xương tủy, anh ta không thể nói ra những lời này để đả kích cô.
Đường Thi… Khi Bạc Dạ vừa mới ngồi tù, thật ra Tô Kỳ vẫn có thể nhận được tin tức, thậm chí còn nghe được vài câu nói, nhưng từ đầu năm đến bây giờ..
Tô Kỳ nhắm mắt lại.
Anh ta không liên lạc được với Bạc Dạ.
Không biết bây giờ Bạc Dạ sao rồi, tại sao không liên lạc được, anh còn sống không? Nếu nh vẫn còn sống… anh có thể trở ra không? “Tôi biết anh muốn cố gắng thuyết phục
Đường Thi nhìn biểu hiện của Tô Kỳ biết anh ta muốn nói gì, nhưng Tô Kỳ chưa kịp nói ra lời này, cô đã thẳng thừng nói: “Nhưng Tô Kỳ, con người ta cần một suy nghĩ, hy vọng để sống chứ, đúng không?”
Bạc Dạ đã thành công rồi, anh đã lấy mạng sống của mình ra đánh cược, lấy phần còn lại của cuộc đời mình làm cái giá để khiến Đường Thi nhớ đến Bạc Da suốt đời.
Phải nhớ người đàn ông muốn cô sống, muốn cô chết, muốn đẩy cô ấy vào địa ngục, nhưng cuối cùng anh lại cố gắng hết sức để bảo vệ cô. Trong thế giới tình yêu này, ngoài vẻ ngoài hờ hững, còn có những cách khiến người ta đau khổ
Đường Thi bắt đầu nấu ăn, vừa nấu ăn cô vừa mở nhạc nghe hát để thả lỏng tâm trạng, dù sao thì mỗi lần nghĩ đến Bạc Da, cô đều cảm thấy không thể thở được.
Bài hát này, Tô Kỳ đã nghe Đường Thi mở không biết bao nhiều lần: “Câu chuyện tình yêu đầm máu”
Khi Đường Thi hôn mê, bài hát này dường như vang vọng trong tâm tri cô.
Ca từ xuyên thấu vào tim, nhưng ánh mắt của Đường Thi lại lạnh lùng, giống như sau khi trải qua những dẫn vặt này, cô không còn quan tâm đến mọi thứ. “Đã quá muộn để nắm tay nhau. Hai bàn tay nắm lấy nhau đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Bạc Dạ, ngay từ đầu em đã hận anh đến tận xương tủy, bây giờ không biết anh làm thế nào mà có thể xoay chuyển được em, nhưng bây giờ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không từ bỏ anh.
Không từ bỏ anh. “Trơ mắt nhìn thân xác trống rồng đã mất đi linh hồn, như hai người mất hồn mất vía”
Từ giây phút mất anh, em giống như mất cả linh hồn.
Tất cả những người từng bước qua đời Đường Thi đều từng khuyên cô, mỗi khi đứng bên cạnh cô, nhắc đến tên Bạc Dạ đều lắc đầu: “Không được, Đường Thi, cô tha thứ cho anh ta như vậy sao?”
Những tổn thương anh đã gây ra cho cô, nhà tan, người mất, chẳng nhẽ dựa vào một mình anh có thể cứu vãn lại sao? Khi gặp những câu hỏi như vậy, Đường Thi luôn không nói nên lời.
Đúng, cô đi đến bước đường này đúng là do Bạc Dạ gây ra, hiện tại anh dùng cái chết để chuộc tội, nhưng có thể đổi lại cho cô được không?
Nhưng ở một góc độ khác, ai có thể quyết đoán được như Bạc Dạ? Nói không cần nữa chính là không cần nữa, cho dù có lấy hết tất cả mọi thứ những vẫn không thể trả đủ cho cô, thì anh cũng phải phải trả mọi thứ về vị trí ban đầu. Trong món nợ này, ngoại trừ hai người ho, không ai có đủ tư cách để khoa chân múa tay.
Có đáng hay không, chỉ có trong lòng Đường Thi biết rõ.
Không phải có chưa bao giờ nghĩ rằng Bạc Dạ rất có thể đã thực sự buông bỏ hoàn toàn, thậm chí cả thế giới này đều đã từ bỏ. Nhưng cô đang chờ đợi một khả năng, khả năng của một phép màu.
Chân trời góc bể, nếu họ vẫn có thể gặp nhau. Bạc Dạ, anh sẽ làm gì? “Càng kể lại quá nhiều, câu chuyện nồng đậm ngày xưa cũng sẽ trở nên tầm thường.”
Có người chán ghét sự yên bình của một đời nên mới để lại dầu ẩn trong lòng người kia, những năm tháng dài đăng đăng sau này, dù em có rời đi thì tên của anh vẫn sẽ đi cùng em suốt cuộc đời. “Viết đến độ vừa đủ là đẹp nhất, mới có thể khiến người đọc chết đi sống lại.”
Tình yêu cũng phải khiến người ta chết đi sống lại.
Tình yêu cũng phải khiến người ta chết đi sống lại. Khi đã trải qua lừa dối, phản bội, hận thù và giận dữ, bạn sẽ biết rằng trong nhiều trường hợp, tình yêu chỉ khi ở vào lúc ở ranh giới sự sống và cái chết mới là tình yêu chấn động làm người nhất. Đường Thi nấu xong món ăn cuối cùng, vừa lúc bản nhạc phát xong sáu lần.
Cô đột ngột tắt bếp, tiếng hát cũng đột ngột dừng lại.
Tô Kỳ lặng lẽ đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nhìn toàn bộ quá trình của cô mà không nói một lời, trái tim anh ta một lần nữa bị ca từ đâm thẩu tim.
Nhưng Đường Thi là một người vô cùng cao ngạo, dù tâm hôn có tan nát thành ngàn mảnh vỡ, thì trên mặt cũng không lộ ra một chút dấu vết.
Cuối cùng, Đường Thi hít một hơi sâu, bung đồ ăn ra, có vừa đặt đồ ăn xuống bàn, Đường Duy hoảng sợ chạy từ trong phòng khách đến, nằm lấy tạp dề của Đường Thi: “Mẹ, mẹ, có người đến..”
Đường Thi cũng sửng sốt, đã rất lâu không có khách đến nhà cô đot ngột như thể..
Tô Kỳ đi theo Đường Thi ra cửa, thời điểm nhìn thấy người đứng trong phòng khách, cả người anh ta chấn động.
Đó là Vinh Nam. Vinh Nam đứng trong phòng khách, theo sau là Ngải Tư và Lục Y Đình, vẫn là ba người họ, bao nhiêu năm qua, dường như không hề già đi.
Bọn họ đứng ngay ngắn ở cửa, Vinh Nam đứng thắng lưng, sau đó đứng nguyên ở đó chào hỏi Đường Thi: “Dạo này cô khỏe chứ, Đường Thi?”
Chỉ một câu nói như vậy lại khiến hai mắt Đường Thi đỏ hoe. “Tại sao anh lại ở đây?”
Đường Thi cảm thấy lúc này không biết nên bày ra biểu cảm gì, chỉ cần đứng ở đây, cô đã cảm thấy lạnh cả người. Vinh Nam cũng cảm thấy, gặp lại Đường Thi sau nhiều năm, anh ta cũng thấy la. “Cô… thay đổi rồi.”
Vinh Nam đứng đó: “Cô đang nấu ăn à? A, con trai cô đã cao thế này rồi sao?”
Đường Duy đã là một cậu nhóc trưởng thành rồi, cậu bé đứng bên cạnh Đường Thi, nắm tay Đường Thi, ánh mắt sắc bén giống hệt Bạc Dạ năm đó.