Lạc Du Du cúp máy, sau đó bất chấp nước mắt rơi trên mặt, bước đến chỗ bắt taxi bên ngoài, sau khi báo đầy đủ địa chỉ nước ngoài, cô ta trầm mặc để tài xế chở mình đến một nơi xa lạ.
Khi trở lại, Lạc Du Du đã gửi email cho lãnh đạo công ty, trước đó vì Sakahara Kurosawa gọi cô ta về tạm thời nên cô ta đã xin nghỉ dài hạn một thời gian, không biết mấy ngày mới về.
Quản lý cao cấp còn rất bất ngờ, hỏi cô ta có xảy ra vấn đề gì không.
Kết quả, Lạc Du Du nói không có chuyện gì, ở nhà thu dọn, xoay người đi làm lại bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp.
Khi cô ta đến công ty, người phụ nữ ở quây lễ tân mỉm cười chào cô ta bằng tiếng Anh: “Ồ cô trở lại rồi à?”
Lạc Du Du sử dụng tiếng Anh lưu loát tiêu chuẩn chào hỏi từng người mà cô ta quen biết.
Cô ta bước vào văn phòng rồi về chỗ ngồi của mình.
Có người bên cạnh mỉm cười hỏi: “Sao quay lại sớm vậy? Thấy cô dùng hết ngày nghỉ phép của năm, còn tưởng cô nghỉ cả một tuần ấy chứ”
Lạc Du Du nghe vậy thì sững sờ, tay khẽ run, cô ta bật máy tính, cố tỏ vẻ tươi cười nói: “Không có chuyện gì thì tôi quay về.
Sao thế, đi làm không tốt à?”
“Cô định biến mình thành một người phụ nữ mạnh mẽ hả?”
Đồng nghiệp nhìn cô ta và lần từ trên xuống dưới: “Cũng không đến nỗi, nhìn cô nhỏ nhắn như thế, coi chừng có ngày làm việc lao lực quá mà ngất xỉu’“
“Phì”
Lạc Du Du ra chiều tức giận mắng một câu: “Nói ai đấy, tôi cũng không có làm việc quá sức đến mức ngất đâu, tôi biết mệt mỏi mà nghỉ ngơi đó có được không hả?”
“Thế thì được.”
Đồng nghiệp đặt tay lên đầu cô ta võ nhẹ một cái: “Nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm, tôi cảm thấy cô đi rồi về một chuyến cũng rất mệt.
Đây không phải là nhắc nhở cô phải cẩn thận chăm sóc mình sao?”
Biểu hiện của Lạc Du Du hơi cứng lại.
Hóa ra đồng nghiệp có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô †a.
Hóa ra mọi người đều có thể cảm thấy cô ta mệt mỏi như thế nào, nhưng Sakahara Kurosawa thì không.
Hoặc, anh ta cũng cảm nhận được, nhưng giả vờ như không biết.
Lạc Du Du cúi đầu xuống, khi cô ta ngẩng đầu dậy, khuôn mặt đã điều chỉnh thành mặt mày vui vẻ: “Không có chuyện gì, chỉ là ngồi máy bay đường dài hơi mệt thôi.
Đừng lo lăng, tôi không có việc gì đâu.”
“Vậy thì được, cô là vật may mắn của công ty chúng ta đó.”
Đồng nghiệp lại võ nhẹ vào đầu Lạc Du Du, tóc cô ta mềm mại trơn trượt, cảm giác thật giống như đang chạm vào một con vật nhỏ.
Trong mắt đồng nghiệp, Lạc Du Du là một cô bé có khuôn mặt rất đáng yêu, chỉ cần là người có quan hệ khá một chút, nhìn vào mắt cô ta thì sẽ không nhịn được mà muốn đưa tay vuốt tóc, tựa hồ một ngày công tác mệt mỏi có thể được người được gọi vui là “động vật nhỏ đáng yêu” trước mắt này chữa lành tất cả.
Chữa lành, Lạc Du Du sở hữu sức mạnh như vậy.
Thảo nào lúc đó khi Trì Liệt sờ đầu cô ta, cô ta thật đáng yêu, đến mức vào vườn thú không chừng sẽ bị sờ đến ngốc.
Lạc Du Du che tóc lại, nói: “Đừng sờ nữa mà”
Đồng nghiệp bật cười, thu tay về: “Được rồi được yêu như thế chứ.
Đúng rồi, có chuyện cần nói với cô đây.”
Lạc Du Du chớp mắt: “Chuyện gì vậy?”
“Phía trên phái xuống một lãnh đạo”
Đồng nghiệp thần bí sáp lại gần: “Tôi nghe nói rằng anh ấy còn rất trẻ, được điều động từ trụ sở của Trung tâm tập đoàn Nhật Bản”.
Lạc Du Du thở phào nhẹ nhõm: “Từ trung tâm tới à? Đó là nhân tài cao cấp được điều động nhỉ?”.
Danh Sách Chương: