Bạc Dạ còn đâm thêm một nhát vào trái tim thủy tinh của Đường Thi: “Tiêu Hách Thiên ngủ fans, có bệnh ngôi sao.”
Đường Thi nổi điên: “Thật hay giả?”
Bạc Dạ nói: “Tôi còn chẳng buồn phong sát hắn ta. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn ta bị fans của mình cưng chiều đến chết.”
Họ khác với ngôi sao, thuộc loại ông trùm đầu tư đứng sau màn, biết chuyện trong giới còn rõ ràng hơn cả người bình thường, hơn nữa rất muôn màu muôn vẻ.
Đường Thi vẫn chưa hết hy vọng: “Tiêu Tiêu thật sự ngủ fans hả? Chẳng phải anh ấy vẫn rất chiều fans sao… Bạc Dạ bật cười: “Đúng là chiều mà, thấy fans nào xinh đẹp thì chiều tới trêи giường luôn. Nhưng em cũng đừng kinh ngạc, đa số ngôi sao đều ngủ fans, chuyện này đã trở thành quy tắc bất thành văn trong giới nghệ sĩ mất rồi, thậm chí còn được coi là ưu điểm của việc trở thành ngôi sao, vô số fans hâm mộ tự động dâng hiển, cũng không biết mấy cô bé fans cuồng kia nghĩ gì nữa.”
Đường Thì nằm chặt tay: “Anh có bịa đặt không đẩy?”
Bạc Dạ trọn trằng mắt: “Tôi rảnh quá hay sao mà bịa đặt hắn ta? Có ích gì cho tôi? Tiêu Hách Thiên có thể kiểm tiền cho tôi hay là bàn chuyện hợp đồng giúp tôi?”
Đường Thì tức giận, quay mặt đi nhìn Tiêu Hách Thiên trong đám đông. Khuôn mặt tiểu thịt tươi, vóc người cao lớn, đang mỉm cười chào hỏi mọi người, nụ cười trông vô cùng hoàn hảo. Cô không thể tưởng tượng nổi những thần tượng mặt ngoài xinh đẹp chỉnh chu này lại có nhân phẩm như thế nào. Có người nói thần tượng đều bịa đặt tính cách, thực ra đều là hình tượng ảo do chính họ xây dựng, có lẽ tính cách thật của họ sẽ khiến khán giả đảo điên nhận thức. Đường Thi thở dài, quả nhiên idol chỉ có thể nhìn chứ không thể tiếp xúc gần gũi.
Không đúng, tại sao Bạc Dạ nói gì cô cũng tin? Đường Thi quay lại nhìn Bạc Dạ, hôm nay thái độ người này rất không bình thường. Rõ ràng lúc trước người hung ác với cô là anh ta, bây giờ người tươi cười với cô cũng là anh ta. Tính cách của Bạc Dạ mới là khó hiểu nhất nhé!
Thấy Đường Thi nhìn mình, Bạc Dạ nhướng mày, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại mừng gần chết: “Sao vậy? Em không tin tôi à?”
Đường Thi hỏi: “Tiêu Hách Thiên, thật sự… như vậy sao?” “Em hãy chấp nhận sự thật đi.” Bạc Dạ hạ giọng: “Không tin thì em thử tiếp cận hắn ta xem, nhìn xem hắn ta có nảy sinh ý định như thế với em không?” “Anh đây là dụ dỗ phạm tội!” “Dụ được thì không vô tội.” Bạc Dạ xòe tay: “Nếu em thật sự thích, tôi sẽ xin mấy chữ ký cho em là được.”
Chẳng phải vừa rồi anh còn khinh thường Tiêu Hách Thiên sao? Đường Thi cảnh giác nhìn Bạc Dạ: “Tại sao anh lại đột nhiên muốn xin chữ ký hộ tôi?”
Bạc Dạ nhếch môi cười, giọng nói kiêu ngạo không hề sợ hãi, người như họ được ngậm thìa vào chào đời, đương nhiên trời sinh kiêu ngạo tự phụ: “Cái gì là thần tượng? Đó là tín ngưỡng của người nghèo, đồ chơi của người giàu. Nếu em thích Tiêu Hách Thiên, tôi có thể bắt hắn ta ngồi trong phòng tối ký tên cho em đến khi gãy tay, không ký đủ 10 ngàn tấm thì không được thả ra.”
Đường Thi ngây ngẩn cả người, không ngờ Bạc Dạ lại có thể nói những câu kiêu ngạo đến thế, nhìn vẻ mặt của anh thì có lẽ rất khinh thường loại đào kép như Tiêu Hách Thiên. Ngẫm lại thì cũng có lý, người mà tiêu tiền là mời được thì đương nhiên không bằng người họ thực sự muốn theo đuổi, cho nên trong mắt họ, Tiêu Hách Thiên chẳng qua chỉ là người thường mà thôi.