Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tô Nhan giới thiệu ngắn gọn về mình một chút: “Ba mẹ Yên Yên có ơn với tôi, ba mẹ tôi cũng có quen biết với bọn họ, cho nên Yên Yên mới nhận ra tôi.”
“À* Không ngờ sau khi Úy Tân nghe được cái tên Tô Nhan này, lập tức nhớ ra cái gì đó, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Đây không phải là vợ của anh Đường Duy hay sao, hôm nay thế nào mà lại tới đây một mình, anh Đường Duy đâu?”
Anh Đường Duy?
Tất cả mấy điều này là gì vậy chứ! Tô Nhan cười đến mức lúng túng: “Anh nhầm rồi, giữa tôi và Đường Duy không phải là cái loại quan hệ đó.”
Thậm chí ngay cả ở chung.

chỗ với nhau cũng không có, tình yêu máu chảy đầm đìa này đã bị số phận đùa giốn tới mức tan nát.

Úy Tân bày tỏ là mình không tin, nhưng mà cũng không có tranh cãi cùng với Tô Nhan, đi qua kéo Hàn Khinh Yên một cái: “Xem xong rồi chứ? Đi thôi, Cố Hà người ta muốn cầu hôn cầu hôn với Mạn Mạn, em ở đây xem náo nhiệt cái gì?”
Hàn Khinh Yên trề miệng một cái, muốn nói cái gì đó lại cứng rắn nuốt trở vào, Úy Tân biết bây giờ tâm trạng của cô bé không được tốt, nên cũng không nói nhiều, lôi cô bé đi ra ngoài, không để cho cô bé tiếp tục xem rốt cuộc là Cố Hà có cầu hôn thành công hay không.

Thành công thì sao đây?

Không ngừng có người tràn vào quán bar này để vui chơi hết mình, mà bóng lưng hai người bọn họ rời đi ngược lại lại có vẻ cô đơn.

Chẳng qua là không ngờ rẵng, vào lúc mà Úy Tân vừa mới đi được không bao lâu Trong quán bar lại bùng nổ một trận la hét còn muốn mạnh mẽ hơn cả vừa nấy.

“Mẹ ơi! Trai đẹp hàng đầu!”
“Như này mà cũng dám tới quán bar sao? Bảo vệ không ngăn cản?”
“Cậu xem khí thế của anh ta kìa, bảo vệ nào dám chứ? Ăn mặc thành như vậy tớ cũng cảm thấy đây là người có tiền!”
Như là được đặt cùng một chỗ vậy, trước sau có hai người đàn ông đi tới tạo thành sự tương phản rõ ràng.

Còn lần này, người đàn ông này là đi về phía Tô Nhan.

Trên người mặc áo ngủ, thậm chí cũng không thèm để ý đến bản thân, Đường Duy cứ như vậy đi tới trước mặt Tô Nhan, thờ ơ nâng mí mắt lên, giống như là người đi đường trước đó cũng không xứng để lọt vào tâm mắt của cậu vậy, chỉ có Tô Nhan mới có thể làm cho cậu đối xử khác biệt.


Thái độ thờ ơ không thèm để mắt tới ai kia, đường nét khuôn mặt thanh tú, tùy tiện nhướng mày một cái cũng có thể thu hút bao ánh nhìn, cho dù là có mặc áo ngủ, cũng có thế lộ ra vẻ lười biếng kiêu ngạo.

Mọi người ở chung quanh chủ động nhường đường.

“Đây là… Lại tới cầu hôn sao?”
Tô Nhan nghe được người ở bên cạnh đứng nhìn nói lâm bầm.

Không thể được.

Trong đầu hiện lên ba chữ đó, tất cả suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt đều bị lý trí làm cho tan biến, Tô Nhan nhìn Đường Duy đi tới trước mặt cô, có chút kinh ngạc, theo bản năng cô co rụt người lại trên ghế sô pha: “Anh…tìm tôi để làm gì?”
Vẻ mặt của Đường Duy không thay đổi, mọi người đều ngưỡng mộ khuôn mặt trẻ đẹp đến mê người của cậu, nhưng lúc này trong mắt cậu chỉ có Tô Nhan.

Cậu nói: “Em nghĩ răng trong thời gian rảnh rỗi anh đến quán bar đế đi dạo sao?”
Tô Nhan cười gượng, hành vi của người đàn ông này càng ngày càng khó lường, rõ ràng đã nói là không gặp lại, rõ ràng cậu còn đang đau đầu, tại sao chứ…
Tại sao lại thấy cậu trong quán bar thiếu ánh sáng này, ánh sáng tối tăm, xung quanh âm thanh lớn, Tô Nhan thậm chí còn nghĩ rằng nếu xảy ra thảm họa trong một môi trường như vậy, có lẽ ngay cả tiếng kêu cứu cũng sẽ bị chìm trong nền ồn ào và sau đó dù bất kì hành động nào hay nỗ lực để thu hút sự chú ý sẽ được coi là những điệu nhảy điên cuồng trong quán bar này, không ai quan tâm đến sự sống và cái chết, họ chỉ muốn mở tiệc, ngay cả khi họ chết trong giây lát..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK