Cũng hết cách rồi, ba là Lam Minh cơ mà, nếu như là cô ấy thì tôi cũng sẽ ngang ngược như vậy. Lúc Từ Thánh Mẫn nói câu này nhìn vẻ mặt vô cùng vô liêm sỉ: “Nhưng mà không biết cậu có biết không? Trước đây có một khoảng thời gian Lam Thất Thất ra nước ngoài du học, cũng khá lâu rồi tôi không gặp lại cô ta, không biết cái tính cách đó bây giờ có đỡ hơn tí nào không.
Không hiểu sao khi nghe thấy ba từ ra nước ngoài này, sắc mặt của Đường Duy liền thay đổi.
Cậu liền mơ hồ nhớ lại hai năm trước Nhậm Cầu đã từng nói với cậu, Đường Duy, Bạc Nhan ra nước ngoài du học rồi, cô ấy muốn xác định rõ mối quan hệ với chúng ta, sau này đừng tới làm phiền cô ấy nữa.
Đừng tới làm phiền cô ấy nữa. Nói nghe hay nhi đừng làm phiền cô ấy.
Nói thẳng ra là, cả đời này cũng đừng có bất cứ mối quan hệ nào với nhau nữa. Bạc Nhan thì sao chứ, cũng đã không còn quan hệ gì với Đường Duy nữa rồi.
Đoạn hồi ức này chính là do mấy chữ “ra nước ngoài du học” phát ra từ miệng Từ Thánh Mẫn khiến Đường Duy bất chợt nhớ tới, yết hầu Đường
Duy khẽ động cố tình bỏ qua việc nhịp tim của bản thân mình đang tăng lên nhanh chóng, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chả sao cả, từ lâu hai người họ đã không còn liên hệ với nhau nữa rồi, hai năm ngắn ngủi cũng đã trôi qua rồi, không gặp thì không gặp, cả đời này không gặp lại nhau cũng được.
Đường Duy cảm thấy từ sau khi Bạc Nhan rời đi bản thân mình cũng chẳng có gì thay đổi, trái đất vẫn tiếp tục quay, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
Ngoại trừ việc khi Bạc Nhan mới biến mất còn có chút cảm thấy không quen, nhưng sau đó cũng chẳng còn cảm thấy có gì bất thường nữa.
Thậm chí cậu cũng có thể giải thích sự không quen khi Bạc Nhan mới biến mất ấy chỉ là vì dù sao Đường Duy cũng sống cùng Bạc Nhan lâu như vậy, ở cạnh nhau từ khi còn nhỏ cho tớ lúc khôn lớn, đột nhiên Bạc Nhan lại rời khỏi bọn họ cho nên cậu mới cảm thấy có chút không quen.
Cậu ta luôn như vậy có thể bình tĩnh dùng lý trí để phán đoán tất cả mọi thứ, nhiều khi cậu ta còn có thể ngồi đối mặt với những tâm trạng bất ổn của chính mình, sau đó bình ổn nó lai.
Đó cũng là điều mà Đường Duy SỢ hãi nhất, cậu không những trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi, mà còn có thể đối diện với con người thật của mình.
Cậu ta biết rõ bản thân mình vốn dĩ không phải là người tốt, hoặc có thể nói bản chất của cậu thật ra là một người vô cùng đều cáng vậy nên cũng chả phải vấn đề gì to tát cả.
Có thể nhìn rõ con người thật của mình cũng là một chuyện tốt, cậu cũng không hi vọng mình có thể trở thành một người hoàn hảo.
Nhưng sau đó Đường Duy liên nhớ tới những lời mà Từ Thánh Mẫn nói khi nãy: “Dạng người như cậu ấy à, lạnh lùng vô cảm với người khác, cậu chỉ hợp với những em gái ôn thuận dịu dàng thôi, chính là thể loại nhìn thấy một cái liền muốn xông tới chà đạp ấy. Ánh mắt liền trầm xuống.
Nói tới những em gái nhỏ, trong đầu của Đường Duy liên hiện ra một gương mặt.
Một gương mặt ôn thuận dịu dàng với ánh mặt ngây thơ trong sáng.
Yết hầu của Đường Duy lại động đậy, cố gắng khống chế bản thân mình không được nghĩ tới người đó nữa, hai năm trước đã nhìn rõ ràng cô ta là loại người như thế nào rồi, bây giờ nhớ tới thì cũng làm được gì chứ?
Bạc Nhan… liệu có thay đổi không?
Đường Duy ngày người nhìn về phía của sổ, Sakahara Kurosawa trông thấy cậu đang thất thần liền hỏi: “Vẫn còn người đến nữa sao?”
“Ừm.” Đường Duy nhàn nhạt nói một câu: “Hôm nay Nhậm Cầu cũng trở về.
“Thật hay đùa vậy?” Sakahara Kurosawa lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động: “Nhậm Cầu cũng quay về rồi sao? Không phải dạo này cậu ấy đang ở nước ngoài sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy đang ở nước Úc.”
Đường Duy liền phản ứng lại, quay lại nhìn hai người bạn tốt đang ngồi bên cạnh nói: “Cũng là vội vàng quay về chúc mừng sinh nhật tôi.”
“Được ghê ha, thì ra cậu chủ Đường của chúng ta cũng được lòng người quá nhỉ.” Từ Thánh Mẫn cố tình nói: “Tôi nói này tại sao lúc tôi xuất hiện cậu không kích động như vậy hả, thì ra là bởi vì không chỉ có một mình tôi tới thăm cậu, thảo nào chả nồng nhiệt chào đón người ta gì cả.”
“Nói dối không chớp mắt.
Đường Duy lạnh lùng cười nói: “Tối nay cậu chết chắc rồi.