Hàn Thâm lập tức hỏi lại một câu, nhân viên thu ngân mới nói một người đàn ông dễ nhìn ở bàn bọn họ đã thanh toán, anh ta lập tức nghĩ tới ngay Bạc Dạ, dù sao ngoài Bạc Dạ đi ra ngoài một lần thì Giang Yết cũng chưa từng đi ra ngoài lần nào.
Hàn Thâm nheo mắt không nói gì nữa, chỉ là sau đó Giang Yết kéo Bạc Dạ đi, Bạc Dạ tâm tình lại có chút không vui.
Đôi lông mày của anh nhắn lại, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ không vui: "Tôi không muốn để người đàn ông này đứng bên cạnh Đường Thi."
Giang Yết thật muốn đập một cái lên gáy anh: "Người ta không ở cùng một chỗ với anh ta thì chẳng lẽ lại ở với anh à?" Thế mà Bạc Dạ còn nở nụ cười, cố tình người này cười lưu manh còn đặc biệt đẹp trai, vừa đẹp trai vừa lưu manh, làm cho người ta tức giận đến nghiến răng nghiên lợi rồi lại không nỡ xuống tay đánh người. Nói chuyện đặc biệt vô lại: "Đúng vậy, đương nhiên là ở cùng tôi! Ai dám có ý đồ với cục cưng của tôi? Tôi sẽ là người đầu tiên giết chết kẻ đó!"
Giang Yết trầm mặc nhìn Bạc Dạ hồi lâu, Đường Thì ở bên cạnh đã tạm biệt bọn họ nói phải về nhà, Bạc Dạ muốn đưa về nhưng bị Giang Yết cản lại, kết quả chỉ đành nhìn Đường Thi lên xe Hàn Thâm rời đi.
Bạc Dạ quay đầu nói: "Anh làm gì vậy?"
Giang Yết nhìn thấy xe rời đi rồi mời dời mắt về phía Bạc Dạ, đi đến bên cạnh Bạc Dạ, hỏi anh: "Anh thật sự không nhớ rõ lúc trước mình đối xử với Đường Thì như thế nào à?"
Bạc Dạ cau mày, cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười: "Tôi đã đối xử với cô ấy như thế nào?"
Giang Yết nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn lãng mang theo chút tìm tòi đánh giá: "Dù sao cũng khác hoàn toàn thái độ vừa rồi." “Lời này là có ý gì?" Bạc Dạ rầu rĩ hỏi: "Hiện tại thái độ của tôi đối với cô ấy rất quái dị à?"
Giang Yết gật đầu thật mạnh: "Vô cùng quái dị! Đừng tránh tôi nói chuyện khó nghe, dù sao trước khi anh mất trí nhớ, con mẹ nó, anh chưa từng đối xử hòa nhã với Đường Thi lần nào, vừa bắt nạt vừa chèn ép cô ấy, ai khuyên cũng không nghe. Nếu tôi là Đường Thi, nghe thấy tin tức anh bị chết còn ước gì có thể nổ hai dây pháo ăn mừng, cũng chỉ Đường Thi thiện lương còn thay anh chăm sóc cho con. Chậc chậc, dù sao chuyện anh làm cũng là chuyện không phải người sẽ làm, nếu có bảng xếp hạng trai tồi, anh khẳng định vinh quang đứng đầu bảng.
Lần đầu tiên Bạc Dạ không biết nên tiếp chuyện thế nào, hồi lâu sau mới hỏi lại: "Không... Không quá đáng đến mức đấy chứ?"
Giang Yết dùng ánh mắt thích tin hay không thì tùy để nhìn Bạc Dạ: "Hả? Anh ít tự lừa mình dối người đi Bạc Dạ, tôi nói cho anh, lúc trước anh chính là một thằng khốn, bị gái hư lừa, lại xuống tay với vợ hiền của mình, còn không buông tha cho con nhỏ của người ta, tôi nói, kia cũng là con trai của anh mà, sao có thể xuống tay được đây?" "Tôi..." Sắc mặt Bạc Dạ đều thay đổi: "Sao tôi có thể..."
Giang Yết nhíu mày: "Không tin à? Không tin anh có thể ra đường tùy tiện hỏi một người xem có nhớ nửa năm trước có người đàn ông tên Bạc Dạ công khai những lỗi lầm của mình trên đài truyền hình không. Nhân dân cả nước đều thấy được, tội nghiệt phạm phải kia gọi là tội lỗi chồng chất!"
Bạc Dạ cứng cổ: "Tôi của quá khứ không phải tôi của hiện tại, tôi của tương lai cũng không phải tôi của hiện tại, tôi của một giây này cũng không phải tôi của một giây sau, tất cả đều không biết là bao nhiêu qua đi!" "Dùng một phần nhỏ khái niệm của cơ học lượng tử đi cãi nhau với tôi, tôi là luật sư thế mà anh còn muốn so biện luận với tôi." Giang Yết vỗ bả vai Bạc Dạ: "Người anh em, chỉ một câu, hiện tại muốn theo đuổi Đường Thi, gánh nặng mà đường xa."