Nếu như, nếu như Bạc Nhan hoàn toàn thay tính đổi nết, không phải là một cô gái rụt rè yếu đuối như vậy nữa thì lúc đó cậu nên dùng thái độ như nào đến gặp cô ta đây?
Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, Đường Duy lại thấy rằng, điều này không có gì đáng phiền phức cả. Một người thay đổi bản thân thì không còn cách nào dự đoán được nhưng chỉ cần cậu không thay đổi.
vậy thì không quan tâm Bạc Nhan thay đổi thành như thế nào, kể cả sau này từ con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng đi nữa, thì trong mắt cậu cũng như nhau là một người đàn bà hèn hạ đê tiện mà thôi.
Cứ nghĩ như vậy, Đường Duy lại thấy thoải mái.
Bạc Dạ cũng không nói thêm gì nữa, không khí trong xe lúc này chìm xuống,mãi đến khi Bạc Dạ dẫn Đường Duy về đến nhà cũ của Bạc Thị, Đường Thi sớm đã đợi trước cửa, cùng ba mẹ của Bạc Dạ.
Nhưng sau khi nhìn chiếc xe phía sau mở cửa ra, lúc chỉ có một mình Đường Duy bước xuống, Đường Thi khẽ nhíu mày một cái: “Sao lại có một mình con.”
Đường Duy cũng nhíu mày theo: “Sao thế?”
“Bạc Nhan đâu?” Đường Thi nhìn về sau lưng Đường Duy, sau khi chắc chắn không có Bạc Nhan theo sau, sắc mặt cô có chút không thoải mái: “Mẹ còn tưởng hôm nay Bạc Nhan sẽ cùng con đến chứ, bữa tối hôm nay còn chuẩn bị cả những món mà con bé thích”
“Sao ba mẹ lại đều coi con cái của người ngoài nuôi thành con mình thế” Đường Duy hai tay khoanh trước ngực, thực tình không thể hiểu nổi thái độ của mẹ mình đối đãi độ lượng khoan dung với loại người như Bạc Nhan: “Nhưng Bạc Nhan là con của người phụ nữ kia, con không muốn để cô ta đến nhà chúng ta cùng ăn cơm, cô ta không xứng”
Đường Thì trong tâm khẽ thở dài, nhìn xa xăm, chỉ có thể thu lại ánh mắt, những năm nay cô luôn luôn tính toán loại bỏ những thù hận và chấp niệm trong lòng Đường Duy, nhưng dường như… Đường Duy không dễ dàng quên đi những điều đó.
Cũng có thể do tuổi cậu còn nhỏ, cũng có thể lớn chút nữa cậu sẽ có cái nhìn thoáng hơn.
Nhìn Bạc Dạ một cái, Đường Thì lại nhìn sang Đường Duy nói: “Mẹ sẽ không áp đặt quan điểm của mẹ lên người con, mẹ tôn trọng ý kiến của con.”
Cái này có lẽ ở phương diện này Đường Thi và Bạc Dạ bồi dưỡng Đường Duy thành công nhất, sợ rằng con cái mình với ý kiến của mình không đồng nhất, nhưng bọn họ đều là người lớn cả rồi, trước giờ cũng không ép buộc con cái phải tiếp nhận tư duy logic của họ.
Có nhiều lúc, phụ huynh lại coi con cái như đồ vật của mình, vì vậy bắt buộc con cái phải nghe lời mình, nhưng khi với bọn nhỏ có một số lĩnh vực mâu thuẫn, thì họ sẽ thể hiện như người lớn, sau đó sử dụng sự uy nghiêm cao cả này để miễn cưỡng ép buộc con cái phải tuân theo ý họ.
Nhưng Đường Thỉ và Bạc Dạ thì không như thế.
Đường Duy là một cá thể độc lập, tất nhiên có tất cả những tư duy ý thức độc lập, vì vậy bọn họ sẽ không bóp méo suy nghĩ của con trẻ.
Đối với một đứa có rất nhiều ý tưởng kỳ quặc cổ quái như Đường Duy, Bạc Dạ từng nói: “Sau khi con nghĩ về nó một cách thấu đáo, chỉ tiết và bình tĩnh, nếu như con hạ quyết tâm làm một việc gì đó, vậy thì làm đi, ngộ nhỡ sau khi làm rồi có thiệt thòi, có hối hận thì đó đối với con cũng là một loại kinh nghiệm cho mình”
Ít nhất Bạc Dạ vẫn có thể bảo vệ được Đường Duy. Ít nhất thì lúc Đường Duy thật sự có chuyện thì anh vẫn có thể vì cậu mà che mưa chắn gió, con đường còn lại phía trước để Đường Duy tự đi thôi Ở thời điểm này, đối với Đường Duy bây giờ bọn họ cũng vẫn giữ những quan điểm như thế.
Nếu như một ngày Đường Duy phát hiện mình làm sai ở đâu, đối với Bạc Nhan có hơi quá đáng một chút nhưng vậy cũng xứng đáng với cậu.
Đường Duy đi theo sau Đường Thí vào trong nhà, Sầm Tuệ Thu nhìn thấy Đường Duy với ánh mắt hạnh phúc, bà thực sự thích đứa cháu trai này: “Này, Duy Duy, hôm nay.
Bạc Nhan với cháu không đi cùng nhau sao?”
Đường Duy nghe vậy mặt xị xuống, tại sao mọi người ai cũng hỏi han cậu về tin tức của Bạc Nhan? Cậu có là gì của Bạc Nhan đâu.
Cuối cùng thẳng thắn nói: “Con với Bạc Nhan cãi nhau,vì vậy cô ta dọn ra ngoài ở, cũng không ở cùng con nữa”
“Cãi nhau rồi sao?” Sầm Tuệ Thu có chút kinh ngạc: “Các con đều là những đứa trẻ có gì mà phải cãi nhau, những rắc rối xảy ra khi nào?”
Đường Thi và Bạc Dạ cũng lắng tai nghe Chỉ nghe thấy tiếng Đường Duy gắt lên một câu: “Có một thời gian, tóm lại là con nhìn thấy cô ta hôm nay vẫn đi cùng học sinh mới… Tùy, không sao cả…
Đường Thi và Bạc Dạ nhìn nhau.
Đường Duy dung khẩu hình không tiếng nói, học sinh mới? Trong trường có học sinh mới đến rồi?
Bạc Dạ nói, anh không biết.
Hai vợ chồng họ không hẹn mà cùng lắc đầu.
Đổi lại người làm bà nội là Sâm Tuệ Thu lại không cảm thấy có gì đó không ổn, còn an ủi nói: “Ai dà, các con đều là trẻ con, giữa trẻ con với nhau làm gì có mối thù hận nào để qua đêm. Vài ngày nữa gọi Bạc Nhan đến nhà ăn cơm thì mọi chuyện đều tốt đẹp rồi “Bà nội, cháu đã mười tám tuổi rồi, cháu trưởng thành rồi..” Đường Duy kéo dài âm điệu: “Không nói đến Bạc Nhan nữa, cháu đi tìm ông nội chơi ván cờ, lát nữa khi nào ăn cơm vậy ạ?”
“Tiểu Dạ về rồi sao” Nghe thấy tiếng, ông nội ngồi bên trong là Bạc Lương vừa thu dọn bàn cờ, vừa nói: “Thằng nhóc chết tiệt này, còn không để tâm ba bằng Đường Duy nữa, Bạc Dạ, con bao lâu rồi chưa chơi cờ vây với ba rồi? Con tự mình tính xem xem bao nhiêu ngày”
“Ba, con sai rồi vẫn không được sao, nhìn lại xem con đã đưa Đường Thi,Duy Duy cùng đến chơi cờ với bố đây” Bạc Dạ cười bất lực,vòng tay lên vai Đường Thi. cả nhà đầu hòa thuận vui vẻ, làm cho Đường thi có vài phần xúc động.
Thời gian trôi đi, bọn họ cuối cùng cũng buông bỏ được những hận thù, loại bỏ cái gai trong lòng, đổi lại được sự an yên hiện tại. Cô chỉ hy vọng Đường Duy không giẫm vào vết xe đổ của Bạc Dạ.
Chỉ là phía bên kia, Bạc Nhan cùng về nhà họ Tô với Tô Nghiêu. Tô Nghiêu nằm xoài ra ghế sopha rồi cáu giận với Bạc Nhan: “Đường Duy đang lợi dụng sàm sỡ chị đấy, chị không nhận ra sao?”
Bạc Nhan thấy nóng hỏi: cái gì vậy…”
“Lần trước thì cưỡng hôn chị, lần này thì lôi lôi kéo kéo chị, anh ta chính là con người không ra gì!” Tô Nghiêu tức giận tới nỗi nói không trôi chảy nữa: “Chị là đồ ngốc à? Vẫn còn muốn tiến đến với Đường Duy”
Bạc Nhan chỉ có thể đáp: “Sự việc lần này chỉ là ngoài ý muốn, chị không ngờ được Đường Duy lại ở bãi tập…”
“Biện minh ít thôi” Tô Nghiêu nghiến răng ken két: “Em thấy chị bị điên rồi, thích Đường Em đang nói Duy thích đến nỗi không còn tự trọng nữa”
Bạc Nhan dừng lại một chút, cô quan sát Tô Nghiêu một chút sau đó cười, trong nụ cười đó hiển nhiên không giấu sự chua xót đau lòng.
Cô nói: “Có lẽ em nói đúng”
Tô Nghiêu nhìn thẳng vào mặt Bạc Nhan: “Cứ như vậy em sẽ kiến nghị với ba để đưa chị sang nước ngoài, như vậy chị sẽ không nhớ đến Đường Duy nữa”
“Đừng mà” Bạc Nhan vừa sắp xếp cặp sách vừa nói: “Chị vẫn không muốn rời xa Bạch Thành”
“Chị chính là không muốn rời xa Đường Duy” Tô Nghiêu cất cao giọng: “Bạc Nhan, người ta không hề thích chị, người ta chỉ xem chị thấp hèn, đùa vui chút thôi, chị cứ tự làm mình bị coi thường để làm gì?”