Ai biết đơn hàng này lại vào tay Đường Thi.
Cô làm việc ở công ty này dưới danh nghĩa là Dawn, thực ra đa số là trên danh nghĩa. Người ta thường nói mình là đối tác của nhà thiết kế thiên tài Dawn, vậy thì sẽ có người hâm mộ tìm đến, mang lại lợi nhuận cho công ty
Lần này, thậm chí ngay cả cậu Dạ ở Hải Thành cũng tìm công ty mình thiết kế trang hoàng, cả công ty không dám ai tiếp nhận nhà của cậu Dạ, dứt khoát ném cho Dawn, tức là Đường Thi.
Ông chủ nói thế này: cô là tay to, cô giỏi, cô làm đi. Ban đầu Đường Thi còn chưa biết đây là nhà của Bạc Dạ. Lúc ông chủ gửi nhu cầu của khách hàng tới,
Đường Thi còn đang líu lưỡi. Người này yêu cầu quá cao, nhưng hình như cũng không thiếu tiền, vậy thì tất cả đều làm theo chất lượng cao nhất đi.
Mấy ngày sau, Đường Thi đều ở nhà vội vàng thiết kế. Lúc Đường Duy tìm cô, cô chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi game với cậu bé, trong đầu toàn là làm thể nào để thiết kế biệt thự cho khách hàng lớn kia, buổi tối lúc ngủ cũng suy nghĩ nơi này nên trang hoàng cái gì.
Một tuần sau, Đường Thi đích thân đến xem nhà, mới phát hiện nơi đó cách mình rất gần, tùy tiện đi bộ một chút là tới. Đường Thi ngây người đứng trước cửa, trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Cô không kịp nghĩ nhiều, một trợ lý nhỏ của công ty cũng đi cùng, nhanh chóng mở cửa cho Đường Thi tham quan. Đường Thi nhìn thoáng qua, nhà kiểu tây ba tầng, còn có tầng hầm và hầm rượu.
Có thể mua đứt cả biệt thự này thì chắc chắn trong nhà sẽ không thiếu tiền, ra tay hào phóng như vậy thì chắc là con nhà giàu nào đó tặng cho bạn gái mình nhỉ?
Đường Thi ra bên ngoài nhìn một lượt, bên ngoài còn có bãi cỏ. Nói thật, nơi này tấc đất tấc vàng, người có thể mua được căn hộ này thì thân phận địa vị chắc chắn không thấp, không có tiền cũng có quyền.
Tham quan căn nhà này tốn hai mươi phút,
Đường Thi còn chụp ảnh các ngõ ngách của căn nhà, về nhà có thể bỏ vào máy tính dựng mô hình 3D.
Cô đang định đị ra, chỉ lo xem điện thoại nên đụng trúng một người. Bạc Dạ phản xạ ngăn cản, vừa giữ lại được thì phát hiện đó là Đường Thi. Hai người trân trối nhìn nhau.
Mãi đến sau, Đường Thi mới kêu lên: “Sao anh lại đến đây?”
Bạc Dạ cũng buồn bực: “Tôi mua nhà… Hôm nay tôi nghe nói nhà thiết kế sẽ tới nhìn nhà thật nên cũng tới xem..”
Nói xong, hai người đều ngây ngẩn cả người. Sau một hồi im lặng, cả hai cùng đồng thanh: “Sao lại là anh/em?”
Đường Thi cảm thấy đúng là nghiệt duyên, bất đắc dĩ che mặt: “Tôi không ngờ lại là anh..”
“Tôi cũng không lại là em.” Bạc Dạ nói, vẻ mặt còn rất vui sướng: “Trùng hợp nhỉ, tôi tùy tiện thuê một công ty đắt tiền cho họ trang hoàng, không ngờ lại đụng vào em.”
Đường Thi cảm thấy quá xui xẻo, sao gần đây mình cứ liên tục đụng vào Bạc Dạ, hơn nữa còn trong tình huống hoàn toàn trùng hợp?
Nhưng hình như gần đây Bạc Dạ đã không còn phiền phức như trước kia. Đường Thi cau mày: “Lại nói, yêu cầu của anh với nhà có vẻ cao quá.”
Bạc Dạ nhếch môi cười như yêu nghiệt: “Điều kiện sống tốt thì yêu cầu đương nhiên cũng cao”
Đường Thi không có ý kiến gì với lời nói tự luyến của anh ta, chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy thì tôi sẽ về ngẫm lại bản thảo cho anh. Anh còn yêu cầu khác không?”
Từ khi biết Đường Thi ra tay thiết kế, Bạc Dạ đừng nói là yêu cầu, cho dù Đường Thi bỏ mấy tảng đá vào nhà, kêu đây là thiết kế hiện đại thì Bạc Dạ cũng có thể vỗ tay cổ vũ, được lắm, trang hoàng rất đẹp!
Cho nên anh chỉ lắc đầu: “Không có, em tự phát huy đi.”
Đường Thi nói: “Được, vậy thì bây giờ tôi kết thúc đây. Nếu anh muốn xem thì cứ ở lại đây, tôi về nhà trước.” Gần đây vì kế hoạch trang hoàng cho Bạc Dạ mà Đường Thi đang phiền đến sứt đầu mẻ trán. Nào ngờ Bạc Dạ lại kêu: “Ấy, chờ chút, em về nhà hả?”
Đường Thi khó hiểu nhìn anh: “Vâng, sao vậy?”
“Tôi… tôi muốn đi cùng em thăm con chó.” Bạc Dạ nghẹn thật lâu mới nói được câu này: “Ừm… Nếu em không rảnh..”
Đường Thi nhìn chằm chằm Bạc Dạ hồi lâu, cứ cảm thấy Bạc Dạ tặng chó là có ý khác, ví dụ như sau này sẽ có vô số lý do đến tìm cô. Có điều Đường Thi nhìn Bạc Dạ rất lâu mà vẫn không thấy anh có mưu đồ xấu xa gì. Bạc Dạ lúc này cùng Bạc Dạ tâm tư thâm trầm trước kia, thật sự khác nhau rất nhiều. Cuối cùng Đường Thi nhằm mắt lại, hít vào một hơi rồi đáp: “Ừ.”
Ừ, cô ấy nói ừ! Trái tim Bạc Dạ đập thình thịch: “Vậy… Vậy ý của em là…” cùng tôi về nhà.” Đường Thi nói: “Chẳng phải anh muốn thăm Tiểu Dạ Dạ sao?”
Ái chà chà, con chó ngốc này còn được đặt cái tên đáng yêu là Tiểu Dạ Dạ sao?
Bạc Dạ đi theo Đường Thi băng qua đường, hai người một trước một sau về nhà, giống như một cặp tình nhân. Cảm xúc của Bạc Dạ đã đạt đến đỉnh núi khi nghe Đường Thi nói “cùng tôi về nhà”, như sóng to gió lớn nuốt chửng anh.
Cùng cô ấy về nhà.
Bạc Dạ không biết nên phản ứng như thế nào, đi theo Đường Thi vào nhà. Đang định nói gì đó thì một con chó chợt xông lên, nhanh như một tia chớp, đuôi vẫy liên tục, há miệng liếm một vòng quanh mặt Đường Thi.
Bạc Dạ: … Tiên sư, mày có thể sửa thói quen này không hả!
Đường Thi không ngờ Tiểu Dạ Dạ vẫn còn nhiệt tình với Bạc Dạ đến thế, xem ra nó vẫn còn nhớ người đàn ông đã mua về mình nhà này.
Bạc Dạ đi đến bên tủ giày thay giày, tiểu Dạ Dạ cong mông vẫy đuôi, trông rất phấn khởi, há miệng thở liên tục, hai chân trước ôm chân Bạc Dạ. Bạc Dạ không khỏi vui vẻ: “Chó ngốc, nhớ tao không?”
Chỉ mới một tuần không gặp thôi. Nào ngờ Tiểu
Dạ Dạ cứ như nghe hiểu tiếng người, kêu áu áu mấy tiếng. Husky hú nghe rất giống sói, tiếng kêu này khiến Đường Thi giật mình: “Không được hú! Bên này là khu dân cư, con sẽ quấy rầy mọi người!”
Tiểu Dạ Dạ cúp tai, nhẹ nhàng thở dốc, cất tiếng kêu tội nghiệp. Đường Thi cười vào bếp lấy một cây xúc xích cho thú cưng, mắt Tiểu Dạ Dạ lập tức sán lên, bỏ mặc Bạc Dạ ở đó mà xông về phía Đường Thi… cây xúc xích trên tay cô.
Bạc Dạ vẫn giữ nguyên tư thế muốn bế con chó lên, không ngờ con chó vốn hướng về mình lại có thể nhanh chóng quay sang hướng khác, chạy về phía người khác. Anh thậm chí đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng! Mày không nhào tới đây thì tao mất mặt lắm!