Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao Đường Duy lại nổi giận như vậy?

Từ Dao đã lâu không thấy Đường Duy biểu hiện như vậy… Cô ta nuốt nước bọt, dường như muốn tiếp tục khoe khoang cảm giác tồn tại ở đây nên nói: “Anh tức giận như vậy, em sẽ lo lắng lắm. Nóng giận sẽ không tốt cho sức khỏe của anh, Duy.

Cô ta cố ý làm nũng trước mặt Bạc Nhan như thế quan tâm cậu, biết rõ về cậu, giống như một đôi đang yêu nhau thật sự, chỉ có Bạc Nhan mới biết người phụ nữ này… lặng lẽ thay thế vị trí của mình bên cạnh Đường Duy, kể cả khi những người khác nhắc đến quá khứ của Đường Duy, tất cả đều cho rằng trước giờ cậu toàn đi cùng Từ Dao.

Nơi sâu thẳm trái tim như bị lưỡi dao sắc bén cửa vào, Bạc Nhan chỉ có thể chịu đựng.

Sự xuất hiện của Từ Dao như một nhát dao cắt đứt hoàn toàn những ảo ảnh bấp bênh này, Bạc Nhan bị Diệp Tiêu nhìn về phía sau, nói với Diệp Tiêu: “Vậy chúng ta có phải nên nhưởng phòng cho họ không?”

“Làm sao có thể.”

Diệp Tiêu cảm thấy khó chịu khi thấy Bạc Nhan cả người lạnh run như thế, người phụ nữ này không phải giả bộ không quan tâm đến bất cứ thứ gì trước mặt cô sao? Cô không phải thoạt nhìn có vẻ đặc biệt thờ ơ sao? Tại sao khi Đường Duy vừa xuất hiện… vẻ mặt cô lại bất lực và bối rối như vậy?

Đường Duy, Đường Duy, người đàn ông tên Đường Duy này… cậu ta đã làm gì cô?

Đường Duy cũng đột ngột thay đổi vẻ mặt trước lời nói của Bạc Nhan: “Nhường chỗ sao? Cho chúng tôi? Bạc Nhan, có giả bộ oan ức gì chứ? Bây giờ người chiếm phòng của tôi thế nào mà lại là các người

Hãy nhìn xem, mọi lời nói đều là đang buộc tội cô. Bạc Nhan nghĩ, Đường Duy nhất định phải là người hận cô âm hồn không tan mới đúng.

Cô hít một hơi thật sâu, chống người định ngồi dậy, Diệp Tiêu đã giữ chặt lấy cô, người đàn ông vẫn giống như đang ở trên quầy bar cùng Đường Duy giễu cợt: “Vậy thì đi hỏi nhân viên của anh chuyện gì đã xảy ra, không liên quan gì đến chúng tôi. Hôm nay chúng tôi cũng là khách của khách sạn anh. Thế nào, còn muốn đuổi khách à?”

Diệp Tiêu không tin Đường Duy có gan đuổi cậu ta ra ngoài. Không phải cậu ta rất thích nói chuyện kỳ quái quái để kích thích Bạc Nhan sao?

Tốt như vậy, để cho Đường Duy cũng kích thích cậu ta đi! Nói xong Diệp Tiêu ôm vai của Bạc Nhan: “Ngủ đi, không sao đâu, chuyện của khách sạn sẽ do khách sạn tự giải quyết.”

Một câu nói trực tiếp đề cập đến đẳng cấp của khách sạn, điều này giống như châm biếm Đường Duy rằng một khách sạn được xếp hạng sao như vậy cũng sẽ có ngày mắc lỗi thủ tục với khách hàng, khi lời nói đến được tại của Đường Duy thì đặc biệt trở thành lời chế giễu.

Cậu nghiến răng, nhưng lại bị Từ Dao nhẹ nhàng lôi kéo “Duy, đêm nay anh ngủ ở chỗ em là được rồi.”

Bạc Nhan mở to mắt, bất giác nhìn lên cả hai người. Cô luôn giả vờ như không cảm thấy gì, vào lúc này, cô đã không còn cách nào khác là giả vờ tiếp tục…

Từ Dao cố tình làm như vậy cho cô xem, cô biết rõ ràng cô ta đã đoạt mất tất cả mọi thứ liên quan đến sự tồn tại của Bạc Nhan, giờ lại còn muốn bức cô như vậy!

Bạc Nhan không nói chuyện, Đường Duy vẫn luôn quan sát biểu hiện của cô, thấy cô bị Diệp Tiểu ôm lấy, vẻ mặt thờ ơ, trong lòng người đàn ông dâng lên sát ý

Được rồi, bây giờ cô không thèm quan tâm nữa, đã trèo lên cảnh cao của nhà họ Diệp, đương nhiên khác hẳn ngày xưa.

Đủ lông đủ cánh rồi muốn tự mình bay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK