Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bức còn lại là bức ảnh chụp Bạc Dạ từ trên du thuyền rơi xuống biển.

Trong nháy mắt, ký ức tràn qua như một gió tanh mưa máu, những con sóng lớn nuốt chửng cơ thể của Bạc Dạ, cùng với tiếng gào thét tuyệt vọng của Đường Thị.

Phía sau tiếng gào là đôi mắt chết lặng của Vinh Sở.

Lục Phóng nhìn chäm chăm vào màn hình, rồi nhanh chóng tắt, căn phòng chìm vào trong im lặng chết chóc cho đến khi giọng nói của một người phụ vang lên ngoài cửa- “Vào nhé?”

Người đến là một cô gái xinh đẹp với chiếc mũi xinh xắn và cái miệng anh đào nhỏ nhần, thoạt nhìn trông rất thuần khiết và quyến rũ.

Cô gái cầm tài liệu đưa cho Lục Phóng, sau đó nói: “Anh đang tìm tin tức về Bạc Dạ và Đường Thi năm đó sao?”
Lục Phóng gật gật đầu, vươn tay câm nâng cẵm cô gái lên, liếc mắt một cái, “Làm mà lại thông minh như vậy? Cái gì cũng đều biết.

Máy tính của anh đã tắt rồi mà, em theo dõi anh sao?”
Vẻ mặt cô gái thay đối một chút, sau đó cô ta nở nụ cười nhẹ, “Làm sao lại như vậy, đừng đoán tu tiện như thế”
Tuy tiện có thể đoán chính xác như vậy không?
Lục Phóng trong lòng giễu cợt, nhưng không có biểu hiện ra trên mặt, cầm lấy tài liệu mà cô gái đưa cho cậu ta lên xem, sau đó nói: “Em biết không, bên trên chọn ra những cái tên cho thế hệ mới của Thập Tông Tội lều cho tên anh và em vào.


Cô gái bị nhắc đến rõ ràng là hơi khựng lại một chút.

“Cũng chính là nói, cục cưng…” Cậu ta kéo dài đến cuối hai chữ “cục cưng”, vừa thân mật vừa tình cảm đong đầy.


“Em đó, cùng với bọn họ, cùng với với anh, là một người cùng trình độ.

Em nói xem,, anh có cần phải đề phòng em không? Hả? “
“Tại sao phải đề phòng em.”
Chỉ trong khoảnh khắc, thứ lóe lên từ khuôn mặt cô gái là sát khí, nhưng sát khí đó nhanh chóng chìm trong mắt cô ta, nở một nụ cười lấy lòng quyến rũ, cô ta đi đến ngồi vào lòng cậu ta, “Em yêu anh nhất, à cả đời này em sẽ không bao giờ phản bội anh.


Thấy cô ta muốn chủ động ngồi trong vòng tay mình, Lục Phóng nhân cơ hội ôm lấy eo thon của cô ta, đặt cảm lên vai cô ta, thấp giọng nói: “Mang giày cao gót vào, đừng cởi nó ra nữa”
Ở phía bên kia, tại nhà của Trì Liệt, Vưu Kim và Khắc Lý Tư đang nhiệt tình và hào phóng chào đón Tô Nhan đến thăm tối nay.

Họ không ngờ rằng kết quả là Tô Nhan do dự một hồi lâu mới vẫy vẫy tay, từ trước cửa phòng ngủ đi đến, “Cháu vẫn nên quay về thôi, chuyện này cũng không hay lắm ”.

“Ây ya!” Khắc Lý Tư tiến lên một bước, trực tiếp chặn trước mặt Tô.


Nhan, “Có chỗ nào không hay chứ! Yên tâm đi, nếu thẳng nhóc Trì Liệt ấy dám bắt nạt cháu.

Bác nhất định sẽ làm chủ cho cháu, một chút cũng sẽ không thiên vị!”
Cô không phải là sợ Trì Liệt bắt nạt cô.

Tô Nhan nhìn Trì Liệt đang ôm cái gối nhỏ, người đàn ông đó đang ngồi trên giường, co một chân xuống giường võ võ lên giường, kéo theo cô, “Nhanh nhanh mau đến đây đi, anh sẽ gửi cho Đường Duy một bức ảnh hai người chúng ta cùng nằm trên một cái giường! “
Cậu ta đang nghĩ cách để kích động Đường Duy!
Tô Nhan bất lực cười cười; Tại sao lại muốn khiêu khích anh ấy?”
“Đây không phải là đang giúp đỡ hai người sao.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK