“Loại trẻ con như thế này, còn sống là còn mang đến đủ loại mầm mống tai họa.”
Người đàn ông đó nhìn thẳng vào mắt Đường Duy: “Tôi nguyền rủa cậu. Tôi nguyền rủa trí thông minh của cậu, thứ sẽ đem đến vô vàn những rắc rối, phiền toái đến cho cuộc đời ba mẹ cậu. Mọi thứ sẽ thất bại ê chế, tán gia bại sản…”
Đường Duy bị những lời nguyền rủa cay độc của anh ta dọa cho sợ khiếp, cả khuôn mặt trắng bệch. Sau đó, Sakahara Kurosawa lại hét lên: “Bàn thân mình là kẻ giết người, the mà lại dám cả gan đi nguyền rủa người khác. Anh mới là người đáng bị nguyền rủa.”
Kẻ giết người, ba chữ kia kích thích người đàn ông đó, Gà quay đấu lại nhìn, cười một cách hung tợn góc sẽ chứng minh cho dữ kiện này.”
Người đó bắt đầu nổi đóa: “Cậu nói bậy… cậu nói bậy!”
“Là do anh đã ném chi ấy xuống.”
Đường Duy mờ to hai mắt ra để nhìn. Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó: “Lâm Hiểu Thần, anh là người đã ném bạn gái của mình xuống dưới. Ném từ một nơi cao như thế xuống dưới đất.”
Cho nên, sau khi bị ném. Khâu Trân Châu liên ngã xuống, không có nổi một khoảnh khắc để giãy giua.
Giọng nói đó như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua phủ lục nội tạng của Lâm Hiểu Thần. Anh ta tức giận, hung hăng đá Đường Duy dưới mặt đất. Sự thật thể mà bị người khác vạch trần, anh ta giận không thể tà nổi: “Cậu thi biết cái gì, cậu căn bản chẳng biết gì sát.
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng chỗ nào à?”
Sakahara Kurosawa ở một bên thở hổn hển: Tuy rằng không rõ động cơ như thế nào. Nhưng tất cả bằng chứng đều đã tố cáo anh.
Còn về phần động cơ, anh có thể khai báo với cành sát sau. Không hề có người thứ hai ra vào trong phòng của anh. Mà vì tự tử đã được loại trừ ra, cho nên chỉ có thể là bị giết. Anh chính là hung thủ.
Cho nên khi chúng tôi nhắc đến vấn đề rơi, và cả chiếc vali là hai bằng chứng quan trọng khiến anh bị kích động. Cho nên anh mới quyết định đêm nay sẽ giải quyết chúng tôi.”
“Chủng bây, chúng bây…chúng by… ai cũng đáng chết!”
Lâm Hiểu Thân khó nhọc hô hấp từng hơi thở một, anh ta thở phì phò: “Hành vi phạm tội của tao không thể tiết lộ được, thế nên hai chúng bây nhất định phải chết. Giết người diệt khẩu.”
Đường Duy bị Lâm Hiểu Thần đá ngã trên mặt đất, cả người đau đớn. Tay chân Sakahara Kurosawa vẫn còn bị cột chặt. Cho dù cậu có từng học võ thì cũng chẳng có cách nào để tự cứu lấy chính mình. Cậu đành trở mắt nhìn Đường Duy bị Lâm Hiểu Thần nắm lấy, sau đó anh ta mở cửa sổ ra, gió đêm vù vù thổi vào.
“Mày có muốn được trải nghiệm cái cảm giác rơi từ trên cao xuống là như thế nào không?” Ánh mắt Đường Duy khẽ lay động.
Cuối cùng, cậu run rẩy nói: “Nhưng anh đã quên một sự thật.”
Động tác của Lâm Hiểu Thần hơi khung lại, nghiến răng nghiên lợi nói: “Mày lại muốn nói gì để kích động tao nữa à?”
“Sự tổn tại của chiếc vali kia, sự tổn tại đó đã không hợp lệ…”
Khoảnh khắc Đường Duy đang lơ lửng giữa không trung vẫn cổ binh tĩnh, nhếch mép cười: “Tại sao nó lại xuất hiện ở đó? Vì sao lại vừa may… trở thành một phân đoạn trong lời khai của anh?”
Sắc mặt Lâm Hiểu Thần đột nhiên trắng bệch, về lo sợ, hoảng hốt hiện rõ.
“Tôi không biết lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ có trách nhiệm tìm ra chân tướng của sự việc. Có lẽ động cơ chi khi nào anh thật sự ăn năn, hối lỗi thì tôi mới giải thích được. Nhưng Lâm Hiểu Thần, anh cần hiểu một điều…”
“Chị Khâu Trân Châu có thể đã sớm biết được chuyên anh sẽ hạ sát chị ấy, Cho nên chị ấy mới đặt chiếc vali ở đó. Để dù cho về sau khi lấy lời khai thì anh có thể sử dụng nó… Có thể sử dụng việc chị ấy lấy chiếc vali để nhảy khỏi ban công làm một cái có. Và rồi anh có thể có được một lời khai hoàn hảo.”
Nước mắt Lâm Hiểu Thần nước tràn bờ đê, nó cử trào ra không ngừng: “Mày. Im miệng.”
Đường Duy khẽ nở một nụ cười, Lâm Hiểu Thản là một người trường thành, nhưng không thể chống đỡ được nụ cười lạnh bạc và khinh bỉ của cậu.”Là chị ấy… ngay cả lúc sắp chết… cũng muốn bảo vệ cho anh…”