Tô Kỳ sắp tức điên lên, không muốn để ý tới Đường Duy chút nào, anh ta lôi kéo con gái ruột của mình chuẩn bị rời đi, dáng vẻ không chịu nổi của con bé thật sự rất khiến người khác đau lòng, đổi lại con gái nhà người ta đã sớm cá chết lưới rách với Đường Duy rồi, cũng chỉ có mỗi mình Tô Nhan chấp nhận nghiến răng chịu đựng.
Tô Kỳ loạng choạng kéo con gái ra khỏi phòng, Đường Duy.
một mình im lặng trong phòng ngủ, một lúc lâu sau, dường như cậu nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc đè nén truyền vào từ bên ngoài, nhỏ vụn lại đứt quãng, giống như ai đang cố nén để bớt khổ sở nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Giọng nói kia vừa nghe liền biết là của Tô Nhan.
Trong lòng Đường Duy như đang rỉ máu, kinh mạch cả người đau nhức và sưng tấy.
Thật tốt, Tô Nhan, nhiều năm như vậy, em vẫn có thể vì anh mà khóc.
Chờ đến khi tiếng bước chân bên ngoài cũng biến mất, Đường Duy một mình bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào nơi Tô Nhan đã cuộn mình hồi lâu.
Sau đó người đàn ông đưa tay, tham lam vuốt ve chỗ hơi trũng xuống trên tấm ga trải giường, giống như đang cảm nhận được dấu vết tồn tại của người nào đó, trong mắt có một ngọn lửa diễm rực cháy.
Cậu thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau trên trán, dưới tác động của tuyến trên thận, toàn thân hưng phấn đến một trạng thái nhất định thậm chí có thể che đậy cả cơn đau, cậu một mình ngồi trong phòng không nói tiếng nào, mãi đến khi Bạc Dạ tìm thấy…
Khi Đường Duy ngẩng đầu lên trên mặt đã đây máu, dọa Bạc Dạ giật hết cả mình.
“Con đây là tình huống gì!”
Bạc Dạ vừa hỏi đã lập tức biết ngay câu trả lời.
Có lẽ là… do Tô Kỳ.
“Đi bệnh viện”
Bạc Dạ không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy cổ áo Đường Duy: “Có phải từ nhỏ con đã có mạch não khác với người bình thường không, Tô Nhan có thể ăn cứng sao, người ta chỉ thích ăn mềm có hiểu không?”
Anh hùng hùng hổ hổ suốt một đường, cứ thế từ khách sạn mắng đến nhà Giang Lăng, Đường Duy không thèm trả lời, Bạc Dạ rầm một tiếng đè Giang Lăng trước bàn.
Giang Lăng đang hút thuốc, giật mình nói: “Chuyện gì xảy ra! Đây là! Bị đánh hội đồng hả!”
Bạch Việt liếc nhìn sắc mặt của Đường Duy: “Không giống, giống như là một bên nhận đòn”
Bạc Dạ tức giận nói: “Xem đi! Đau cũng không kêu, thăng nhóc này chỉ biết mạnh miệng, để yên cho Tô Kỳ đánh đấy”
“Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, mắng nữa thằng bé lại là ngu mất”
Giang Lăng thổn thức: “Ừ, trên trán rách một cái lỗ to, có thể khiến con người lâng lâng”
Giọng điệu đầy giễu cợt này khiến sắc mặt của Đường Duy trở nên không tốt, sự thay đổi cực nhỏ trên khuôn mặt khiến Giang Lăng bật cười ha ha: “Em sao vậy, sao lại trở nên như thế này hả Tiểu Đường Duy”
Giang Lăng dường như cứ trẻ mãi không già, trong mắt anh ta, Đường Duy vĩnh viên là đứa trẻ ương ngạnh coi trời bằng vung, không thể dùng đạo lý của thế tục đi trói buộc.
Tất cả những tiêu chuẩn tốt và xấu đều không có tác dụng đối với cậu, vì nhiều lý do phức tạp khác nhau, cậu nằm ngoài quy tắc, những người căm hận cậu đều phải nghiến răng thừa nhận cậu đã từng phải chịu khổ, còn những người thích cậu không thể không phục lòng dạ độc ác của cậu.
Ánh mắt Giăng Lăng nhìn Đường Duy chưa từng thay đối..
Danh Sách Chương: