Đúng lúc này có người mở cửa, Đường Duy đi vào thì thấy một người áo đen đang bò, còn người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình đang vung gậy, sắp đánh trúng…
Bắt nguồn từ chủ nghĩa nhân đạo, Đường Duy lương thiện hô lên: “Dừng tay!”
Đường Thi quay đầu lại: “Ây, bảo bối đã tan học rồi à?”
“Chuyện gì vậy mẹ?”
Đường Duy bước tới, người áo đen khóc ròng ròng nhìn Đường Duy. Thấy cách ăn mặc của anh ta, Đường Duy nhíu mày, hình như là người xấu? “Anh ta, muốn làm mẹ cháu hôn mê, mưu toan quấy rối!”
Khương Thích giải thích ngắn gọn. Người áo đen khóc ròng ròng, bà chị à, tôi chỉ muốn làm cho cô ta hôn mê rồi đưa đến cho cậu Trăn, tôi nào dám mưu toan quấy rối!
Đường Duy nghe vậy, đúng là đồ vô liêm sỉ, dám mưu đồ với mẹ mình. Cậu bé ra lệnh: “Đánh!”
Người áo đen bị bịt miệng, cất tiếng rên rỉ điên cuồng. Năm phút sau, anh ta mặt mày bầm dập nằm trên mặt đất, bị họ xé băng dán trên miệng. “Ai phái anh đến?”
Môi người áo đen run rẩy. Đường
Thi cầm gậy bia, đứng cách đó không xa nâng cằm người áo đen, nhếch môi cười hỏi: “Có khai không?”
Người áo đen khẽ run lên: “Tôi khai… Tôi khai hết!” Đám người này đánh người đau quá! Anh ta bị đánh sợ rồi!
Mười phút sau, mọi người ngồi trên sofa, Đường Thi khoanh tay trước ngực, Khương Thích tiếp nhận gậy từ tay Đường Thi đặt lên lưng người áo đen, Hàn Nhượng và Tùng Sam đưa mắt nhìn nhau, Đường Duy vẫn im lặng.
Cậu bé nhìn chằm chằm người áo đen: “Anh có chắc lão đại của anh là Phúc Trăn không? Tại sao anh lại phản bội Phúc Trăn một cách dễ dàng như thế? Sau khi trở về, chẳng lẽ Phúc Trăn không xử lý anh sao?”
“Tôi dám chắc, thật sự…” Chân người áo đen run lên: “Tôi cũng chỉ lâm thời bị kéo tới làm việc, cấp trên nói chỉ cần tôi đưa Đường Thi về thì sẽ cho tôi 500 ngàn… Tôi.. 500 ngàn đấy, tiền này cho cô, cô làm không?”
“Vì tiền bán đứng tôn nghiêm mà còn có lý à?” Khương Thích cầm gậy đập anh ta một chút, sau đó nhìn Đường Thi: “Phúc Trăn? Cậu quen à? Tên này nghe quen quen.”
Đường Thi gắn từng chữ: “Chính là tổng giám đốc của công ty Starlight!”
Khương Thích hít vào một hơi: “Khoan đã, tại sao lại như thế? Nhưng lúc anh ta gọi cậu đi, tính cách vẫn rất hiền hòa mà!”
“Biết người biết mặt không biết lòng.” Giọng Đường Thi cũng trở nên trầm hơi, đôi mắt lạnh leo: “Sau này tớ phải cách xa Phúc Trăn mới được.”
Cuối cùng, sau khi nhóm Đường Thi thu thập được tình báo quan trọng thì vẫn quyết định báo cảnh sát. Thông qua camera theo dõi, cảnh sát xác nhận đúng là có người muốn bắt cóc Đường Thi, cho nên tới nhà bắt người, không phát hiện người áo đen đã sớm bị chế ngự, chỉ chờ cảnh sát tới nhà bắt đi là được.
Lúc trời đi, tổ trưởng cảnh sát thì thào: “Mẹ ơi, thời nay con gái đều thành nữ hiệp hết rồi, không cần mình ra tay, chỉ cần ra mặt dẫn người đi là được, quá trâu bò. Tôi làm cảnh sát còn thấy xấu hổ…”
Cảnh sát đi theo sau: “Tổ trưởng, không phải ai cũng đáng gờm được như thế” “Chao ôi, đỉnh quá.”
Một tiếng sau, Lâm Từ đứng trong văn phòng nói: “Cậu Dạ, đã cứu người ra.”
Bạc Dạ hơi ngẩng đầu lên: “Nói hết chưa?”
Lâm Từ đáp: “Vâng, đã nói hết.”
Bạc Dạ đang ký tên bỗng khựng lại: “Cứu ra bằng cách nào?”
“Chính là tới đồn công an nộp tiền bảo lãnh.” Lâm Từ nhìn thoáng qua hợp đồng: “Sau khi đi ra ngoài thì cho anh ta chút tiền để giữ bí mật, sau đó thả anh ta đi.”
Nhận thấy ẩn ý trong lời Lâm Từ, Bạc Dạ híp mắt: “Còn có tình huống khác thường gì?”
Lâm Từ nuốt nước miếng: “Chính là… Chính là người mà chúng ta thuê bị… Bị cô Đường Thi đánh rất thảm, tôi thậm chí không dám nhìn… Cảm thấy thật đáng thương, cho nên cho anh ta thêm… 10 ngàn tệ..”
Bạc Dạ ngây ngẩn cả người: “Bị đánh ư?”
Sau đó anh nghĩ lại, nếu Đường Thi bị mạo phạm thì với tính cách hiện giờ của cô ấy, chắc chắn sẽ đánh trả. Cũng không trách được, anh quên đoán trước tình huống này. Bạc Dạ nói: “Cho anh ta thêm một chút đi, chắc bị đánh rất thảm”
Lâm Từ gật đầu: “Đúng rồi, chuyện về Phúc Trăn chúng tôi đã cho anh ta truyền đạt hết.”
“Anh ta nói thế nào?” Ánh mắt Bạc Dạ sáng lên: “Có cho Đường Thi biết trọng điểm Phúc Trăn là kẻ xấu, sau đó xa cách anh ta không?”
“Nói rồi.” Lâm Từ đưa máy ghi âm: “Đây là máy ghi âm lấy được trong túi anh ta. Anh ta đã nộp lên đối thoại tại hiện trường, bảo đảm mình không bỏ sót.”
Bạc Dạ nhướng mày, mở ra nghe một lần, còn rất chân thật. Nhưng nghe thấy Đường Duy nghi ngờ hỏi lại mấy câu, Bạc Dạ cười khen ngợi. Thằng bé này quả nhiên là EQ cao, biết mỡ dâng tận mồm đều không đáng tin.
Đúng vậy, người áo đen là do Bạc Dạ phái đi, cũng là do anh cố ý tìm một kẻ tham tiền nhưng nhát gan, cho nên tay chân không lưu loát, dễ dàng bị Đường Thi hạ gục, sau đó giả vờ sợ hãi, cố ý nói mình là người do Phúc Trăn phái tới, nói cho Đường Thi nghe mọi chuyện với Phúc Trăn, cho nên Đường Thi sẽ nghi ngờ Phúc Trăn.
Bạc Dạ biết Đường Thi vốn cứng đầu, mình nói với cô ấy Phúc Trăn là kẻ xấu thì rất có khả năng cô sẽ cho rằng mình đang nói bậy sau lưng, chỉ khi nào thực sự trải qua thì cô ấy mới tin vào sự thật trước mắt.
Thế nên Bạc Dạ và Lâm Từ suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra chiêu vớ vẩn này. Mặc dù vớ vẩn, nhưng Phúc Trăn làm chuyện xấu cũng là sự thật, không coi là đổ oan, cùng lắm là cách truyền đạt phương thức của họ có vẻ độc đáo mà thôi, nhưng nội dung chính xác. Chỉ cần đạt được mục đích là được, còn lại chẳng qua là đút nhiều tiền cho người kia, vô duyên vô cớ bị đánh một trận.
Bạc Dạ mỉm cười: “Được rồi, coi như làm tôi yên tâm hơn, không thì Phúc Trăn cứ tìm cách tiếp cận Đường Thi, hơn nữa cứ tiếp cận vào thời điểm này, tôi thật sự khó lòng tin vào sự chân thành của anh ta.”
Lâm Từ nhìn Bạc Dạ: “Anh ghen tỵ thì có.”
Bạc Dạ không hề nghĩ ngợi nói: “Tôi không ăn sủi cảo, ghen tỵ cái gì?” (Bên TQ ăn sủi cảo chấm dấm, còn ghen tỵ là “ăn dấm”, một cách chơi chữ) “Anh ghen tỵ thì có
“Tôi không có, tôi ghen tỵ Phúc Trăn làm gì? Ghen ty anh ta có thể mời Đường Thi làm đại sứ hình tượng sao? Ghen ty anh ta có thể mở công ty giải trí sao?”
“Đúng”
“.” Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn trợ lý: “Tôi nói tôi không ghen! Không có!”
Lâm Từ nói: “Được rồi, vậy thì tôi lại báo với anh một chuyện, lúc trước Phúc Trăn hẹn Đường Thi gặp mặt để nói chuyện về vụ tai nạn máy bay và kế hoạch viện trợ châu Phi.”
Bạc Dạ đập bàn đứng dậy: “Ngăn cản! Ngăn cản ngay cho tôi!”