Vừa bước đến, cô liền thấy hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên băng ghế dài, hai người còn đang hừng hực khí thế gõ bàn phím máy tính đặt trên chân.
Cô liếc mắt nhìn qua liền thấy được những đoạn mã hóa quen thuộc, hai người bọn họ hẳn là đang chạy lập trình, nhưng cảm tình giữa Đường Duy với Bạc Dạ trong bỗng chốc đã tốt đến mức độ này rồi sao?
Đường Thi chau mày định tiến lên nói gì đó thì Ventus phía sau đã bước lên đứng bên cạnh Đường Thi với khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Gần như là chỉ khi gặp phải những chuyện liên quan đến R7CKY, nét mặt anh ta mới có thể xuất hiện chút biểu cảm, bởi vì R7CKY chính là bạn thân của anh ta, người bạn cùng vào sinh ra tử với anh ta.
“Không sao đâu.”
ường Thi không biết nên làm thế nào với anh ta, nhưng vẫn mở miệng nói: “Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, anh đừng lo nghĩ nhiều.”
Ventus cũng chỉ hờ hững đáp lại một câu cảm ơn, sau đó liền nhìn về phía Bạc Dạ cùng Đường Duy đang ngồi ở góc hành lang.
Ba con hai người đều không chú ý có người đang chú ý đến bọn họ. Hai người bọn họ mất gần tiếng đồng hồ để xóa bỏ rồi tráo đổi tất cả các camera giám sát. Xong việc, hai người đồng loạt đứng dậy vươn vai, kết quả lại thấy Ventus cùng Đường Thi đứng gần đó quan sát bọn họ.
Dọa Bạc Dạ cùng Đường Duy lập tức rụt tay chân lại, ánh mắt sững sờ nhìn về phía Đường Thi của hai ba con cũng hệt nhau.
Đường Thi không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn cười, sau đó cô cũng thẳng thắn cười ra tiếng. Đường Duy vẫn còn hơi ngượng ngùng: “Mẹ, mẹ xem bao lâu rồi a?” “Mẹ vẫn luôn đứng đây nhìn.”
Đường Thi bước lên phía trước: “Không được làm chuyện nguy hiểm, con hiểu chứ?”
Đường Duy hơi nghiêng mặt sang nhìn Bạc Dạ, sau đó mới thu lại tầm mắt, nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Vâng, con hiểu ạ. ”
Vài tiếng đồng hồ sau, đèn phòng phẫu thuật mới tắt. Lúc R7CKY được Giang Lăng đẩy ra ngoài, Ventus chính là người đầu tiên xông lên: “Sao rồi?”
“Khá thành công, có điều mấy ngày này phải bổ sung máu cho cậu ta, mấy anh nhớ bổ sung dinh dưỡng cho cậu ta đấy.” Bạch Việt gỡ khẩu trang xuống: “Tiếp theo có cần nằm viện hay không thì phải xem các anh suy xét thế nào.” “Không thể ở lại đây được.”
Ventus cân nhắc trong chốc lát: “Tôi có thể đưa cậu ấy về chăm sóc.” “Cho dù anh có đưa cậu ta về chăm sóc thì khả năng khôi phục cũng sẽ không được như ở bệnh viện đâu.”
Bạch Việt nhàn nhạt nói: “Tôi đề nghị nên ở lại bệnh viện.”
Ngón tay Ventus xiết chặt lấy nhau, cuối cùng rốt cuộc cũng nhượng bộ: “Được.”
Lam Minh đứng một bên, khoanh tay trước ngực nói: “Bàn bạc xong rồi? Quyết định ở lại đây?”
Bạc Dạ nói: “Đúng vậy, có thể lại phải nhờ anh cho đi cửa sau rồi.” “Một câu nói thôi mà. Chuyện nhỏ!”
Ánh mắt Lam Minh lướt qua Đường Thi, lại hỏi Bạc Dạ: “Có điều tôi đây rất tò mò tại không hiểu sao Đường Thi lại nơi này đấy?”
Đường Thi còn hơi ngượng ngùng: “Anh Lam, là em tự mình muốn theo qua đây thôi.”
Lam Minh mặc đồng phục, bộ dáng anh ta lại nghiêm nghị, quả thực khiến người ta choáng ngợp trước khí khái đàn ông của anh ta. Anh ta bước lên trước vỗ vai cô: “Sau này em vẫn là nên ít tham gia vào trận chiến giữa những người đàn ông, không thì sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
Bạc Dạ bỗng chốc híp mắt lại đầy cảnh giác, nhưng Đường Thi trái lại lại bởi đã vài lần qua lại với Lam Minh trước đó mà đã cảm thấy thân thiết hơn đôi chút. Cô chỉ cười cười: “Không còn cách nào khác mà. Đây là bạn tốt của con trai em, cho nên em nhất định phải đến. Lần sau em sẽ không góp mặt nữa đâu, bằng không các anh lại phải phân tâm để ý đến em nữa.”