Vào lúc này, đại não chấn động cực mạnh, có ý thức nào đó giống như.
muốn chui từ trong cơ thể cô ra ngoài, đau nhức kịch liệt kích thích tầm mắt của Tô Nhan bắt đầu trở nên mơ hồ, bản năng khiến cô phản kháng, nhưng cả người đã bị đè trên mặt đất.
Mẹ của Từ Dao đè lên cô, cào cấu mặt và làn da của cô, dùng sức đẩy cái tay cô phản kháng ra, gần như bẻ gãy nó, Tô Nhan bị đau, lúc này Đường Duy căn bản không lo được cái gì mà nam nữ khác biệt, người đàn ông tốt không đánh phụ nữ, cậu xông lên đá mạnh một cú lên trên đâu mẹ của Từ Dao từ phía sau Nhưng mà mẹ của Từ Dao đã quyết tâm muốn cô chết tôi sống với Tô Nhan rồi, mặc cho Đường Duy ở phía sau tấn công mình, bà ta cũng không buông tay.
Mọi người ở đâu đều kinh ngạc, Đường Thi đứng bên cạnh hô to, “Bạc Dạ, Bạc Dạ anh nhanh đi hỗ trợ! Kéo bà ta ra! Tô Nhan sẽ bị đánh chết!”
Đám cảnh sát cũng vây quanh, ‘Buông tay! Giam bà ta lại! Nhanh!”
*Ở đây có người mất kiểm soát!”
Một người mẹ mất đi con gái có thể bi thảm đến mức nào chứ? Sau khi bị người ta xé rách mặt nạ giả nhân giả nghĩa, bà ta sẽ có thế liều lĩnh không thèm quan tâm đến gì hết!
“Con gái tôi yêu Đường Duy như vậy, dựa vào cái gì mà cô lại cướp đoạt!
Nếu không phải cô cướp Đường Duy đi, sao con bé lại phải tính kế hãm hại cô, điều này không phải do chính cô sao!” Mẹ của Từ Dao hét lên chói tai, người chung quanh túm lấy bà ta, thế nhưng bà ta đã sớm mất khống chế, dưới tỉnh huống adrenalin đồn dập, sức mạnh của một người sẽ trở nên to lớn, trong lòng bà ta chỉ muốn Tô Nhan chết, Tô Nhan bị đè dưới đất căn bản không dám phản kháng.
Trong sự đau nhức kịch liệt, thứ lóe lên trong não cô chính là mấy chục.
năm máu me đầm đìa.
Cô chưa từng chủ động trêu chọc bất kì kẻ nào, nhưng mãi mãi sẽ bị bọn họ hãm hại gây tốn thương, thừa nhận cái tên con gái của tội phạm, cô bị những người kia tạo nên ác ý và kỳ thị không liên quan, qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ ngừng châm chọc.
Bưồn cười là, người đầu tiên đứng ra thông cảm cho cô, lại là Đường Thị, người trong cuộc năm đó.
Nhưng mà điều này vẫn không đủ, người vây xem kêu gào, muốn kích thích sự tức giận của người trong cuộc một lần nữa, để Tò Nhan biến thành mục tiêu công kích lần nữa Dường như chỉ cần cô chết đáng đời.
¡, bọn họ mới có thể cười nhố nước bọt nói Bị đánh, bị nhục mạ, bị mọi người bắt nạt, bị giội nước bẩn, bị hạ dược, bị chụp ảnh…
Bị An Mật sinh ra.
Chết đi, chết đi, chết đi Chết đit ‘Vào lúc đó, Tô Nhan nhầm mắt lại, ôm lấy đầu bảo vệ mình, run rẩy kịch liệt, lúc mở mắt ra lần nữa.
Trong đôi mắt xanh nâu kia là vẻ căm thù nhìn thấy mà giật mình, cô không biết lấy sức lực ở đâu ra, đấm thẳng một cú về phía mặt của mẹ Từ Dao!
“Bà đã chuẩn bị tốt để chết chưa?”
Mẹ của Từ Dao bị Tô Nhan đánh một cú bay ra, sau đó Tô Nhan lảo đảo bò dậy từ dưới đất, quần áo trên người bị xé rách, treo lủng lắng ở trên vai cô, tóc cũng bị kéo rối tỉnh rối mù, cô dùng sức túm tóc của mình về sau, cũng mặc kệ kiểu tóc, đi lên trước dảm một chân lên trên mặt mẹ của Từ Dao!
Dùng sức, tăng thêm, hung dữ đạp xuống!
AI Mẹ của Từ Dao phát ra một tiếng gào thét, “Cô dám! Cô thả tôi ra ~ sao cô có thế đối xử với người lớn tuổi như vậy, đồ khốn nạn này!”.
Danh Sách Chương: