Nhưng bây giờ, tuy Dương Thanh đã rời khỏi nhà họ Tôn nhưng ông ta vẫn rất sợ hãi.
Trên đời này, thứ không biết mới đáng sợ.
“Điều tra cho tôi, rốt cuộc ai đã đưa con gái và bố vợ Dương Thanh vào hầm trú ẩn thế?”
Tôn Húc bỗng giận dữ quát, lạnh lùng nhìn đám người.
“Chủ gia tộc, không phải tôi!”
“Chủ gia tộc, cũng không phải tôi nốt!”
“Hầm trú ẩn dưới nhà thờ tổ là bí mật của nhà họ Tôn chúng ta, tôi không bao giờ để lộ ra ngoài”.
...
Mấy cấp cao nhà họ Tôn thi nhau lắc đầu.
“Không phải các người thì là ai chứ?”
Tôn Húc tức giận quát.
Cấp cao nhà họ Tôn đều cúi đầu, không dám đối mặt với Tôn Húc.
Đúng lúc này, Tôn Húc chợt phát hiện ra thiếu một người.
“Tôn Chí Kiều đâu?”
Tôn Húc nhíu mày, hỏi.
Những người ở đây đều là dòng chính của nhà họ Tôn, chỉ thiếu mỗi Tôn Chí Kiều.
Lúc này mọi người mới phát hiện Tôn Chí Kiều không có ở đây.
Lúc này, quản gia vội bước đến: “Chủ gia tộc, khi ông bảo tôi đi tìm Tào Trí, cậu ta đang ở chung với Tôn Chí Kiều”.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Tôn Húc càng thêm khó coi.
Trước đó, khi Dương Thanh tự tiện xông vào nhà thờ tổ của nhà họ Tôn, trong tình thế nguy cấp, ông ta đã đến nhà thờ tổ và bảo quản gia đi báo cho Tào Trí.
Dù sao bây giờ nhà họ Tôn cũng đã phục tùng Vương tộc họ Tào, hơn nữa Tào Trí là người phụ trách của Vương tộc họ Tào ở Yến Đô, chắc chắn ông ta phải nhờ Tào Trí ra mặt trong tình huống này.
Nhưng vừa nãy ông ta đã quên béng mất chuyện đó, giờ mới nhớ ra.
Dương Thanh đã đi mà Tào Trí vẫn chưa đến, có thể tưởng tượng được Tôn Húc tức giận đến mức nào.
“Mới hồi nãy, tôi thấy Tào Trí rời đi từ phòng Tôn Chí Kiều”.
Lúc này, lại có người nói.
Tôn Húc có thể trở thành chủ gia tộc họ Tôn, đương nhiên cũng không ngu, ông ta đã thoáng đoán được một số chuyện.
Nhưng không có chứng cứ nên ông ta không dám nói bừa.
“Chủ gia tộc, không xong, có chuyện lớn rồi!”
Một người trung niên bỗng lao ra khỏi hầm trú ẩn với vẻ sợ hãi.
“Chuyện gì thế?”
Tôn Húc tóm lấy cổ áo người kia, vội hỏi.
“Dưới… dưới kia, trừ ba thi thể của sát thủ ra, còn có cả xác Tần Xương nữa!”
Người kia sợ hãi nói: “Tần Xương là người của nhà họ Tần - gia tộc đỉnh cao trong Vương thành Tào, ông ta chết rồi, chắc chắn nhà họ Tần sẽ đổ cho chúng ta”.
“Tần Xương chết rồi á?”
Tôn Húc trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Ông ta bỗng lảo đảo lùi về sau, suýt ngã nhào ra đất.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến ông ta không thể bình tĩnh ngay được.
Đương nhiên ông ta biết Tần Xương là ai.
Bây giờ, các gia tộc đỉnh cao ở các Vương thành đều cử dòng chính đến đây, định kiếm chác lợi lộc từ trận chiến tranh giành Đế Thôn.
Tần Xương chính là người của nhà họ Tần có thực lực rất gần với Vương tộc họ Tào ở Vương thành Tào.
Tần Xương được cử tới Yến Đô, tức là ông ta có địa vị rất cao trong nhà họ Tần.
Bây giờ Tần Xương lại chết ở hầm trú ẩn của nhà họ Tôn, một khi nhà họ Tần truy cứu, nhà họ Tôn sẽ phải gánh chịu hết.
“Chủ gia tộc, có phải Tôn Chí Kiều đã tiết lộ thông tin về hầm trú ẩn cho Tào Trí biết không?”
Quản gia bỗng thận trọng nói: “Dù sao Vương tộc họ Tào cũng có ân oán với Dương Thanh từ trước, Tần Xương là người của nhà họ Tần dưới trướng Vương tộc họ Tào, có phải Tào Trí đã cử Tần Xương đưa con gái và bố vợ Dương Thanh vào hầm trú ẩn không?”
“Sau đó nữa, Tào Trí đã cử cao thủ đến hầm trú ẩn để giết Dương Thanh?”
Quản gia vừa dứt lời, mọi người đều hít sâu một hơi, tròng mắt Tôn Húc bỗng co lại.
Hồi nãy khi chưa phát hiện ra xác Tần Xương, ông ta đã suy đoán như thế, bây giờ việc phát hiện ra xác Tần Xương càng khiến ông ta chắc chắn rằng rất có thể chuyện hôm nay là do Tào Trí gây ra.
Bây giờ, ngay cả quản gia cũng đoán thế, ông ta bỗng thấy hơi tuyệt vọng.
Nếu đúng thế thật, chẳng phải nhà họ Tào muốn giết Dương Thanh, cuối cùng lại liên lụy đến nhà họ Tôn hay sao?
Dù sao chuyện cũng xảy ra ở nhà họ Tôn, trừ xác Tần Xương ra, không có bất cứ chi tiết nào liên quan đến Tào Trí hết.
Chưa bàn đến việc phải đối phó với Dương Thanh thế nào, họ cũng không thể giải thích rõ với nhà họ Tần.
“Chủ gia tộc, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Đúng thế, chúng ta không thể đối phó nổi với cả Dương Thanh lẫn nhà họ Tần”.
“Nhà họ Tần là gia tộc đỉnh cao có thực lực gần với Vương tộc họ Tào, nghe nói chủ gia tộc họ Tần là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ cần ông ta cử một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đến đây thì cũng đủ để san bằng cả nhà họ Tôn rồi!”
Trong lúc nhất thời, cấp cao của nhà họ Tôn đều luống cuống, dù sao chuyện này cũng để lại ảnh hưởng quá lớn, nếu không xử lý thích đáng, nhà họ Tôn sẽ chìm trong tai họa.
“Gọi Tôn Chí Kiều đến đây cho tôi!”
Tôn Húc tức giận quát: “Năm phút nữa, dòng chính nhà họ Tôn họp!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Nhà họ Tôn gặp phải chuyện lớn thế này, chắc chắn phải mở cuộc họp để bàn bạc cách đối phó.
Năm phút sau, trong phòng họp của nhà họ Tôn, tất cả dòng chính đều đến, Tôn Chí Kiều cũng có mặt.
Cô ta vẫn đang chìm trong giấc mơ đẹp sẽ được lấy chồng ở Vương tộc họ Tào, vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí cũng chẳng buồn quan tâm hay nghe ngóng.
Nhưng cô ta đã phát hiện rất nhiều dòng chính đang tức giận nhìn mình.
“Mọi người sao đấy? Nét mặt kiểu gì vậy? Tôi nợ mọi người mấy trăm triệu à?”
Tôn Chí Kiều cười lạnh.
Bây giờ cô ta rất thân thiết với Tào Trí, cũng không coi người lớn trong nhà ra gì nữa.
“Tôn Chí Kiều, cô gây ra chuyện tốt mà còn hỏi tại sao chúng tôi nhìn cô như thế à?”
Một bề trên nhà họ Tôn tức giận nói.
“Tôi làm sai gì à?”
Tôn Chí Kiều bỗng có linh cảm xấu.
Bởi vì người nói chuyện rất có tư cách, ngay cả chủ gia tộc cũng phải nể mặt ông ta.
Chẳng lẽ họ đã biết chuyện ở hầm trú ẩn rồi à?
Tôn Chí Kiều thầm suy đoán, nhưng nghĩ đến việc người ra mặt lần này chính là sát thủ Hồng Trần, hơn nữa bố vợ và con gái Dương Thanh đã bị Tần Xương đưa vào hầm trú ẩn.
Theo cô ta thấy, cho dù Dương Thanh có ba đầu sáu tay thì cũng không thể vừa bảo vệ bố vợ và con gái, vừa giải quyết ba sát thủ Hồng Trần được.
Đúng lúc này, Tôn Húc bước vào với vẻ mặt u ám, sau lưng ông ta là mấy vệ sĩ nhà họ Tôn, cứ hai người lại khiêng một thi thể.
Cả bốn thi thể đều được đưa vào phòng họp, bị che kín bằng vải trắng, không biết đó là ai.
Khi thấy bốn cái xác, Tôn Chí Kiều dần mỉm cười.
Theo cô ta thấy, bốn thi thể này chỉ có thể là của đám Dương Thanh mà thôi.
Nhưng cô ta nhận ra ngay, Dương Thanh, Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu mới là ba người.
Nhưng sao ở đây lại có bốn thi thể chứ?
Chẳng lẽ Dương Thanh lợi hại đến mức giết được một sát thủ ư?
Đúng, chắc chắn là vậy!
Phải thế thì bốn thi thể này mới khớp với suy đoán của cô ta chứ.
Nhìn nụ cười của Tôn Chí Kiều, Tôn Húc càng giận dữ: “Tôn Chí Kiều, đứng dậy cho tôi!”