Thực lực như vậy, e rằng không thể tiếp tục chiến đấu với Dương Thanh nữa.
“Dương Thanh!”
Trong mắt Diệp Lâm lộ vẻ không cam lòng, còn có sát khí nồng đậm.
Dù lão ta muốn giết Dương Thanh, nhưng cũng không phải người kích động, lão ta biết cách tốt nhất bây giờ chính là giao Dương Thanh cho.
Lưu lão quái đối phó, còn lão ta thì phải hồi phục bằng tốc độ nhanh nhất.
Ai biết được có còn cao thủ ẩn thế mạnh hơn đang âm thầm theo dõi cuộc chiến không, đợi sau khi Lưu lão quái giết chết Dương Thanh, lão †a còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hôm nay phải nghĩ cách dẫn Đế Thôn xuất thế, sau đó sắp xếp bù nhìn đi kế thừa Đế Thôn.
Đến lúc đó, Hoàng tộc họ Diệp sẽ thật sự có tư cách phân cao thấp với Hoàng tộc cổ xưa.
“Dương Thanh, mày chuẩn bị xong chưa? Lần này tao sẽ không nương tay nữa đâu, nếu mày chỉ có chút thực lực này, thì lần này mày sẽ chết chắc!”
Lưu lão quái kiêu ngạo nói, trên người xuất hiện sát khí đáng sợ.
Dương Thanh hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng kiên định, không hề có ý lùi bước, vì anh hiểu bây giờ dù lùi bước cũng không còn chút ý nghĩa gì cả.
Kẻ thù gặp nhau, ai gan dạ thì thăng!
Dù cảnh giới võ đạo của anh không bằng Lưu lão quái thì thế nào?
Trên con đường này, anh đã đứng trước cửa sinh tử rất nhiều lần rồi, nhiều lần như vậy đều chưa chết, lần này có thể thế nào?
Dương Thanh điên cuồng vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh!
Muốn vận hành mỗi một tầng phép hô hấp.
đều cực kỳ khó khăn, giống như trước đó khi Dương Thanh còn là Siêu Phàm Nhị Cảnh, anh hoàn toàn không thể vận hành được phép hô hấp tầng thứ sáu.
Bây giờ Dương Thanh vừa mới đột phá Siêu Phàm Tam Cảnh, cũng chỉ miễn cưỡng có thể tu luyện phép hô hấp tầng thứ sáu thôi, mỗi một lần hô hấp đều như muốn xé rách thân thể anh.
Cảm giác đau đớn đến cực hạn này, dù là Dương Thanh cũng khó có thể chịu đựng được.
Trên làn da của anh xuất hiện những vết nứt nhỏ, có máu tươi dần rướm ra từ trong vết nứt.
Có thể tưởng tượng được lúc này cơ thể của Dương Thanh phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.
Nhưng anh vẫn không nói một lời, dốc hết sức vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu, dù vô cùng đau đớn nhưng anh vẫn không từ bỏ, vì trận chiến lúc này liên quan đến sống chết của anh.
“Phát”
Dương Thanh ngẩng mặt lên trời hét to, đột nhiên, một khí thế võ đạo dời núi lấp biển nổ ra từ trên người anh.
Sau khi vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu, gân mạch vốn dĩ ngăn lại năng lượng của anh như lập tức được đả thông.
Cảm nhận được khí thế võ đạo cao vút trên người Dương Thanh, Lưu lão quái hơi nhíu mày, trong đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ khó tin: “Sao có thể có chuyện đó được?”
Lão ta hoàn toàn không ngờ Dương Thanh vẫn có thể nâng cao thực lực của mình.
“Dương Thanh, mày nhất định phải chết!”
Lưu lão quái không tiếp tục cho Dương Thanh cơ hội để nâng cao thực lực nữa, chân di chuyển, xông lên tấn công Dương Thanh.