Khí thế của hai người một đen một trắng kia cực mạnh, bất kỳ ai cũng có thực lực ngang bằng Mã Siêu.
Quả nhiên tám gia tộc đứng đầu Yến Đô không hề đơn giản.
Chỉ sợ đến cả người nhà họ Diệp còn không biết đến sự tồn tại của hai cao thủ này.
Diệp Thương và Diệp Vô Song đều kinh ngạc.
“Ha ha!”
Dương Thanh bật cười, trong mắt thoáng hiện sát khí, nhìn chằm chằm Diệp Kế Tông: “Cậu ấy là anh em của tôi. Nếu ông còn dám sỉ nhục cậu ấy thêm một lần nào nữa, dù có là ông ngoại của Tâm tôi cũng bắt ông phải trả giá đắt!”
Giọng nói của Dương Thanh rất lạnh lùng, khiến nhiệt độ trong phòng tiệc dường như đã hạ xuống mấy độ.
Diệp Kế Tông bị Dương Thanh uy hiếp càng cảm nhận rõ ràng, không khỏi giật nảy mình, tay chân lạnh thấu xương.
Lão ta há miệng định mắng chửi nhưng trông thấy ánh mắt sắc bén của Dương Thanh, lão ta đành phải ngậm miệng lại.
Lúc này, lão ta có ảo giác như đang đối mặt với thần chết.
Hắc Bạch song sát vốn là cao thủ đỉnh cao, rất nhạy bén với sát khí. Hai người đồng loạt tiến lên bảo vệ Diệp Kế Tông ở phía sau.
Bọn họ cảm giác được khí thế kinh người tỏa ra từ Dương Thanh.
Anh giống như một ngọn núi cao chót vót mà họ không thể chạm tới.
“Cậu dám uy hiếp tôi sao?”
Diệp Kế Tông cố nén kích động, tức giận hỏi.
“Uy hiếp?”
Dương Thanh cười khinh bỉ, khí thế toàn thân càng tăng lên, như bão tố cuồn cuộn càn quét bốn phương tám hướng.
Anh bỗng nhấc chân dùng sức đạp mạnh xuống đất.
“Rầm!”
Mọi người bàng hoàng phát hiện, nền đá cẩm thạch dưới chân Dương Thanh đã vỡ nát.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
“Răng rắc!”
Từ chỗ đặt chân của Dương Thanh làm trung tâm, sàn nhà nứt ra như mạng nhện lan tỏa bốn phía.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ sàn nhà trong phòng tiệc đều bị vỡ nát.
Mọi người trợn trừng mắt, không dám tin vào mắt mình.
Một cái giậm chân có sức hủy diệt khủng bố như vậy, đây là chuyện con người có thể làm được sao?
Dù là cao thủ như Hắc Bạch song sát cũng không khỏi run sợ từ sâu trong linh hồn.
Bọn họ vốn tưởng rằng Dương Thanh chỉ giống như một cậu chủ nhà nào đó trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, còn Mã Siêu là vệ sĩ riêng của anh. Nhớ đọc tiếp tại Tamlinh247.com
Đến tận lúc này, bọn họ mới ý thức được, Dương Thanh mới là cao thủ thật sự, Mã Siêu chỉ là một tên đàn em đi theo anh.
Thực lực như vậy muốn nghênh ngang trước tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không hề khoa trương.
Trong mắt Diệp Kế Tông chỉ còn lại chấn kinh và sợ hãi. Lão ta chợt hiểu tại sao Dương Thanh dám từ chối làm chủ nhà họ Diệp.
Đối với cao thủ ở cấp bậc như anh, vị trí chủ gia tộc họ Diệp vốn không đủ sức hấp dẫn.
“Nể mặt Tâm, tôi không muốn trở mặt với nhà họ Diệp. Nhưng nếu các người thực sự muốn chết, dù tôi hủy diệt cả nhà họ Diệp thì cô ấy cũng sẽ không trách tôi đâu”.
Dương Thanh hờ hững nói rồi quay lưng rời đi.
Giờ phút này Diệp Kế Tông nào dám ngăn cản?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thanh và Mã Siêu nghênh ngang rời khỏi.
Đám người nhà họ Diệp câm như hến, vẫn chưa hết sợ hãi.
“Có phải mình đã làm sai điều gì rồi không?”
Một lúc lâu sau, Diệp Kế Tông tự lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập hối hận.
Mặt mũi Diệp Thương trắng bệch, chợt nhớ lại lúc trước ông ta còn muốn giết Dương Thanh liền cảm thấy thật may mắn.
Nếu vừa rồi Dương Thanh đạp lên người ông ta mà không phải mặt đất, chỉ e chưa kịp cảm thấy đau đớn đã mất mạng.
Diệp Vô Song cũng sợ chết khiếp.
Nhưng nghĩ đến vị trí chủ gia tộc, vẻ mặt anh ta lại trở nên kiên định.
Diệp Kế Tông đã tám mươi tuổi rồi, không biết ngày nào sẽ chết. Anh ta phải trở thành người thừa kế trước khi lão ta chết thì mọi chuyện mới ổn thỏa.
Đối với anh ta, Diệp Thương đã không còn hy vọng, chỉ còn Diệp Mạn có sức uy hiếp.
Dương Thanh vì Tần Thanh Tâm mà tha cho nhà họ Diệp. Vậy có phải một ngày nào đó Diệp Mạn muốn chiếm đoạt nhà họ Diệp, Dương Thanh cũng sẽ hỗ trợ bà ta hay không?
Vậy thì Dương Thanh nhất định phải bị tiêu diệt!
Nghĩ vậy, ánh mắt Diệp Vô Song chỉ còn lại điên cuồng.
“Từ hôm nay trở đi, kẻ nào dám chọc vào Dương Thanh sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, mãi mãi không được trở về Yến Đô!”
Diệp Kế Tông chợt nghiêm giọng nói.
Lão ta nhìn sang Diệp Mạn, ánh mắt phức tạp: “Bố biết con vẫn luôn muốn có được quyền lực của gia tộc. Hôm nay, bố sẽ cho con một cơ hội”.
Lão ta vừa dứt lời, đám người còn lại đều cả kinh.
Lão ta định truyền lại vị trí chủ gia tộc cho Diệp Mạn sao?
Nếu là thật, Diệp Mạn sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên làm chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô trong lịch sử.
Diệp Mạn cũng vô cùng kích động, vội vàng nói: “Xin bố cứ nói!”
“Bố cho con nửa tháng hàn gắn quan hệ giữa nhà họ Diệp với Dương Thanh. Chỉ cần con làm được, con sẽ là chủ nhân tương lai của gia tộc này!”
Diệp Kế Tông trầm giọng nói.
“Xin bố yên tâm, con nhất định sẽ cố hết sức!”
Diệp Mạn nghiêm túc nói, trong lòng kích động muốn chết.
Bà ta biết điểm yếu của Dương Thanh là Tần Thanh Tâm. Chỉ cần bà ta hàn gắn quan hệ với Tần Thanh Tâm, chắc chắn sẽ nối lại được quan hệ giữa Dương Thanh và gia tộc.
Diệp Vô Song hoàn toàn tuyệt vọng. Quả nhiên Diệp Kế Tông định truyền vị trí người thừa kế cho Diệp Mạn.
Tất cả đều tại Dương Thanh gây ra. Nếu không, vị trí chủ gia tộc họ Diệp làm gì đến lượt một mụ đàn bà nắm giữ?
“Hủy bỏ tiệc mừng thọ, giải tán hết đi!”
Diệp Kế Tông được hai cao thủ đỡ ra khỏi phòng tiệc.
Diệp Vô Song vừa trở về chỗ ở của mình đã vội vàng gọi điện thoại.
Đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Ông Tám, người sát hại ông Chín đã tới Yến Đô. Cậu ta vừa mới rời khỏi nhà họ Diệp!”
Diệp Vô Song cung kính nói.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt anh ta tràn đầy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù mày có mạnh tới đâu cũng đâu thể đánh lại cao thủ xếp thứ 8 của Hiệp hội Võ thuật?”
Lúc ở hội võ Giang Bình tận mắt nhìn thấy Dương Thanh lấy mạng cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật, Diệp Vô Song đã bắt đầu ấp ủ âm mưu đoạt quyền.
Diệp Vô Song vốn định đợi Dương Thanh giết Diệp Thương rồi mới gọi cuộc điện thoại này.
Sau khi Diệp Thương chết, chắc chắn Dương Thanh sẽ không tha cho mình.
Nào ngờ Dương Thanh không giết Diệp Thương, ngược lại còn thể hiện thực lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu đã vậy, mình chỉ có thể mượn tay Hiệp hội Võ thuật để thủ tiêu Dương Thanh.