Mục lục
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người đang lao tới đều lảo đảo ngả nghiêng. Đứng còn không vững thì lấy gì để tiếp cận anh?

“Bị”



Người ta thấy Dương Thanh lại giậm chân xuống đất, một loạt các cục đá bị tung lên băn thẳng về phía mười một cao thủ Thần Cảnh với tốc độ nhanh khủng khiếp.

“Xet xẹt xet”

Trong sự ngỡ ngàng của ba vị Vương, những cao thủ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ và Thần Cảnh trung kỳ đều chết sạch.



Thân thể họ như thước phim bị ấn nút dừng, sau đó cả đám ngã xuống đất.

Những cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong tuy vẫn chưa ngã xuống nhưng ngực mỗi người đều bị viên đá nhỏ đâm thủng, hơi thở võ thuật yếu đi thấy rõ.

Mặt đất trở lại với sự tĩnh lặng thường ngày, bụi bặm rơi hết xuống đất.

Trong số mười một người muốn giết Dương Thanh, có sáu cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ và hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đã bỏ mạng.

Chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Long còn có thể đứng, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ thì ngồi dưới đất, tuy chưa chết nhưng thoi thóp, sống không được bao lâu nữa, cũng không còn sức chiến đấu.

Từ lúc mười một cao thủ Thần Cảnh xông về phía Dương Thanh cho đến toàn quân bị hạ gục, mọi thứ chỉ xảy ra trong mấy giây.

Từ đầu đến cuối, anh chỉ làm một động tác nhấc chân đạp xuống.

Lần thứ nhất, làm cho cả ngọn núi rung chuyển.

Lần thứ hai, chỉ duy nhất cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trong số mười một cao thủ Thần Cảnh là còn đứng được.

Ba bị Vương nhìn khung cảnh đây máu me như địa ngục trần gian trước mắt, run bần bật, trong con ngươi tràn trề sợ hãi.

Họ là người đứng đầu của Vương tộc nên có kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như lúc này.

“Giữ lại mạng cho ông, cút về Hoàng tộc nói cho chủ của mình biết nếu còn dám quấy rầy thì †ôi không ngại tự mình đến tận nơi đâu!”

Dương Thanh lạnh lùng đe dọa.

Cho đến lúc này, ba vị Vương mới hiểu rằng hóa ra không phải Dương Thanh không thể giết chết cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia, mà là cố ý giữ mạng để ông ta gửi lời nhän của mình về Hoàng tộc.

Người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong thuộc Hoàng tộc họ Long cảm thấy cực kỳ nhục nhã, không cam lòng, rốt cuộc ông ta cũng nhận ra Hoàng tộc họ Long đã chuốc oán với một người kinh khủng đến nhường nào.

Có thể nói, dù đối thủ có là Hoàng tộc thì Dương Thanh cũng vấn vô địch!

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, rốt cuộc thì bây giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”

Người của Hoàng tộc họ Long đột nhiên hỏi.

Ban đầu lão ta cho răng thực lực của Dương Thanh đã giảm đi đáng kể sau cuộc chiến với cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc cổ xưa vào nửa tháng trước, bây giờ xem ra không phải.

“Ông không có tư cách biết! Cút đi!”

Dương Thanh lạnh lùng quát.

“Cậu nhất định sẽ hối hận vì đã không giết tôi, nhớ cho kỹ, tên của tôi là Long Huy Hoàng!”

Long Huy Hoàng gắn giọng đe dọa rồi tập tếnh bỏ đi.

Dương Thanh không hề quan tâm với sự uy hiếp của lão ta. Với thực lực hiện giờ, dù có là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh thì cũng chỉ có đường chết chứ đừng nói là Hoàng tộc họ Long.

“Anh ơi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK