Cảm nhận được hơi ấm từ làn da của Tô San, có một khoảnh khắc, Dương Thanh hơi dao động.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc thôi, sau đó anh đã trấn tĩnh lại.
"Cô ngồi xuống trước đã, tôi xem giúp cô!"
Dương Thanh khẽ đẩy Tô San ra, đỡ cô ta xuống đất.
Ánh mắt Tô San hơi thất vọng, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra rất đau đớn: "Dương Thanh, cổ chân của tôi sẽ không bị gãy đấy chứ? Tôi thấy đau lắm, không đi nổi".
Dương Thanh không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ mắt cá chân của cô ta, hơi đỏ một chút, còn lại không có gì bất thường.
Xem ra đúng là bị trẹo chân, nhưng không quá nghiêm trọng, không đến mức đi không nổi.
"Yên tâm đi, chân của cô không sao, hơi bị trẹo chút thôi".
Dương Thanh nói rồi đứng dậy: "Cô ở đây đợi chút, tôi đi lấy ít thuốc cho cô".
Nói xong, Dương Thanh không đợi Tô San nói gì đã quay người đi.
Nhìn bóng lưng của Dương Thanh, vành mắt Tô San ửng đỏ, cắn chặt cánh môi đỏ mọng: "Vì sao người gặp anh trước không phải là em?"
Từ lần trước ở cửa nhà họ Tô, suýt bị xe tông, Dương Thanh hệt như một vị thần, ôm cô ta thoát chết thì hình bóng của anh đã khắc sâu trong đầu cô ta.
Mấy ngày nay, ngày nào cô ta cũng nhớ lại cảnh tượng xảy ra hôm đó, cứ cảm thấy đó như mộng ảo, cô ta rất thích vòng tay ôm của Dương Thanh.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến những điều này, cô ta lại nhớ đến Tần Thanh Tâm.
Cô ta thích Dương Thanh, nhưng tình bạn thân với Tần Thanh Tâm cũng là thật. Mãi cho đến khi Dương Thanh xuất hiện, khiến cô ta tiến thoái lưỡng nan.
Vô số lần cô ta muốn chủ động liên lạc với Dương Thanh, nhưng mỗi lần nảy ra suy nghĩ này, cô ta lại thấy tiếc nuối tình bạn thân. Thế nên cô ta chỉ có thể kìm lòng.
Hôm nay gặp sát thủ, suốt cả quá trình cô ta không thể nào cắt đuôi được xe của đối phương, thậm chí cô ta đã chuẩn bị tinh thần để bị giết rồi.
Nhưng ngay lúc đó, Dương Thanh lại xuất hiện, anh lại cứu cô ta thêm một lần.
Thế nên cô ta lập tức điều tra khách sạn Dương Thanh đang ở, sau đó cố ý tình cờ gặp Dương Thanh ở khách sạn, sau đó lại đặt phòng ngay cạnh phòng anh.
Thậm chí cô ta còn gọi điện điều khiển, dùng hợp đồng quan trọng để dẫn dắt Tần Đại Dũng rời khỏi Châu Thành, tất cả chỉ để có được cơ hội ở riêng với Dương Thanh.
Lúc cô ta đang suy nghĩ lung tung, Dương Thanh đã mặc áo quần chỉnh tề, mang một bình thuốc xịt tới.
"Đây là thuốc xịt chấn thương dự phòng của khách sạn, vận động viên đều dùng loại bình xịt này".
Dương Thanh nói xong thì xịt thuốc vào mắt cá chân giúp Tô San.
Chẳng mấy chốc, cô ta cảm thấy mắt cá chân của mình mát lạnh.
Tô San biết, nếu mình còn tiếp tục diễn kịch thì sẽ bị lật tẩy. Cô ta vờ tỏ ra vui mừng: "Thần kì thật, không đau nữa thật này!"
Dương Thanh cười: "Không đau nữa thì tốt rồi, đi thôi!"
Lần này, Dương Thanh chỉ đưa Tô San về đến trước cửa phòng rồi trở về phòng của mình.
Trong phòng, đầu óc Dương Thanh toàn hình ảnh Tô San mặc bikini lúc nãy.
Anh là đàn ông đang tuổi sung sức, tuy có vợ đẹp là Tần Thanh Tâm nhưng ngoài lần tiếp xúc thân mật năm năm trước thì anh và cô không còn tiếp xúc thân mật như thế nữa.
Tô San vốn đã là một cô gái cực phẩm, cô ta lại muốn quyến rũ Dương Thanh. Đối với Dương Thanh, có thể nhịn được không mắc bẫy của cô ta là đã giỏi lắm rồi.
"Đầu mình đang nghĩ gì thế này?"
Dương Thanh chợt bừng tỉnh, tự mắng mình.
Cùng lúc này, tại nhà họ Châu, Châu Thành.
Sau khi Trịnh Mỹ Linh bị Trịnh Đức Hoa tát cho một cái thì giở thói tiểu thư bỏ đi. Ăn cơm trưa với bạn bè bên ngoài xong mới về nhà họ Châu.
"Chị họ, chiều nay có một buổi triển lãm đồ cổ ở trung tâm triển lãm Châu Thành trong phố. Chỗ em vừa hay có hai tấm vé mời, chị đi với em được không?"
Trịnh Mỹ Linh tỏ ra thân thiết, khoác tay Tần Thanh Tâm nói.
"Trịnh Mỹ Linh, em lại giở trò mèo gì nữa thế?"
Tần Y đi từ phía bên cạnh tới, nét mặt không vui.
Trong lòng Tần Y, Dương Thanh là idol của mình. Sáng nay Trịnh Mỹ Linh không hề nể mặt Dương Thanh, còn buông lời ác ý với anh, cô ta đã ghi sổ rồi.
"Chị Y, em thì có trò mèo gì được chứ?"
Trịnh Mỹ Linh cười khúc khích: "Thế này nhé, em nhờ bạn em lấy thêm một tấm vé mời nữa, chị cũng đi cùng luôn nhé?"
"Không đi!"
Tần Y lạnh lùng đáp.
"Chị còn phải trông Tiêu Tiêu nên không đi đâu".
Tần Thanh Tâm cũng lên tiếng từ chối.
Trịnh Mỹ Linh đảo mắt một vòng rồi nói: "Chị họ, em nhớ lần trước chị nói muốn mở rộng tập đoàn Tam Hòa ra thị trường Châu Thành đúng không? Thế thì chị nhất định phải tới triển lãm đồ cổ lần này".
"Đúng là chị định mở rộng ra thị trường Châu Thành, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc chị có đi triển lãm đồ cổ hay không?"
Tần Thanh Tâm nghi ngờ hỏi.
Trịnh Mỹ Linh cười nói: "Chị họ, nghe nói triển lãm đồ cổ lần này là do nhà họ Hàn quyền thế nhất tỉnh lỵ tổ chức. Chị suy nghĩ thử đi, đó là nhà giàu bậc nhất tỉnh lỵ đấy, nếu họ tổ chức triển lãm đồ cổ ở Châu Thành thì chẳng phải các doanh nghiệp và các gia tộc lớn ở Châu Thành đều sẽ đến tham dự sao? Chị không cảm thấy đây là một cơ hội à?"
Tần Thanh Tâm vốn dĩ không định đi triển lãm, nhưng nghe Trịnh Mỹ Linh phân tích vậy thì chợt thấy hứng thú.
"Mỹ Linh, em chắc chắn là nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ tổ chức triển lãm đồ cổ chứ?"
Tần Thanh Tâm hơi kích động hỏi.
Trịnh Mỹ Linh trợn mắt, lấy vé mời ra đưa cho Tần Thanh Tâm: "Chị họ, chị tự xem đi. Người mời trên thiệp là Đồ cổ Tập Mỹ. Chắc chị cũng biết, sau lưng Đồ cổ Tập Mỹ là nhà họ Hàn nhỉ?"
Nhà họ Hàn giàu sang nhất tỉnh lỵ phất lên nhờ kinh doanh đồ cổ. Còn Đồ cổ Tập Mỹ chính là sản nghiệp dưới trướng nhà họ Hàn.
"Được, chị đi với em!"
Tần Thanh Tâm không do dự thêm nữa, lập tức đồng ý.
"Chị, chị đi với nó thật à? Anh rể đã dặn em ở đây bảo vệ chị đấy".
Tần Thanh Tâm lên tiếng.
Cô ta không tin Trịnh Mỹ Linh sẽ tốt bụng dắt Tần Thanh Tâm đi triển lãm đồ cổ vì giúp Tần Thanh Tâm mở rộng thị trường ở Châu Thành đâu.
"Chị Y, chị yên tâm đi. Tuy nhà họ Trịnh của em không phải thế gia vọng tộc gì, nhưng em cũng có vài bạn bè trong mấy nhà quyền thế, em có thể bảo vệ tốt cho chị họ", Trịnh Mỹ Linh cười nói.
Tần Thanh Tâm kéo tay Tần Y, nghiêm túc nói: "Y Y, chắc em hiểu tập đoàn Tam Hòa có ý nghĩa như thế nào với chị. Chị muốn tập đoàn phát triển lớn mạnh hơn nữa, đây là một cơ hội của chị!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Thanh Tâm, Tần Y không nỡ ngăn cản thêm nữa. Cô ta thở dài rồi nói: "Được, thế chị cứ đi đi, em trông Tiêu Tiêu giúp chị".
"Cảm ơn em nhé Y Y!", Tần Thanh Tâm cảm kích lắm.
Sau khi Trịnh Mỹ Linh chắc chắn rằng Tần Thanh Tâm sẽ đi thì vẻ mặt cực kỳ kích động, nôn nóng kéo Tần Thanh Tâm định đi luôn: "Chị họ, chúng ta đi mau thôi! Đừng để bị trễ giờ!"
Trên đường đi, Trịnh Mỹ Linh lén lút gửi tin nhắn, nội dung gọn lỏn: "Xong!"
Ngay khi Tần Thanh Tâm vừa rời khỏi nhà họ Châu, Tần Y đã gọi điện thoại cho Dương Thanh: "Anh rể, chị họ bị Trịnh Mỹ Linh dẫn đi rồi, nói là đi tham gia triển lãm đồ cổ gì đó, ở trung tâm triển lãm Châu Thành ấy".
"Được, bây giờ anh đi tìm cô ấy đây".
Dương Thanh dứt khoát nói.
Một bên khác, Trịnh Mỹ Linh đã dẫn Tần Thanh Tâm tới trung tâm triển lãm Châu Thành rồi.
"Mỹ Linh, em tới rồi à!"
Hai cô gái vừa xuống xe đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Anh Hào, để các anh đợi lâu rồi!", Trịnh Mỹ Linh cười khúc khích nói.
Lúc Tần Thanh Tâm nhìn thấy Trần Anh Hào thì cực kỳ khó chịu nói: "Mỹ Linh, không phải em nói chỉ có hai chị em mình thôi à?"
"Chị họ, em cũng không biết anh Hào sẽ tới mà. Chị đừng nghĩ nhiều nữa, có anh Hào chẳng phải càng tốt hơn sao?"
Trịnh Mỹ Linh lo Tần Thanh Tâm sẽ bỏ đi nên vội kéo tay cô nói: "Nhà họ Trần là một trong hai gia tộc lớn nhất, anh Hào cũng quen biết rộng rãi nữa. Anh ấy tùy tiện giới thiệu cho chị vài nhân vật lớn thì chẳng phải chuyện tập đoàn Tam Hòa của chị mở rộng thị trường ở Châu Thành sẽ dễ như trở bàn tay sao?"
- ---------------------------