"Dương Thanh!"
Anh vừa đi được vài bước, sau lưng liền truyền đến một giọng nói đầy tức giận.
Dương Thanh khựng lại, thận trọng quay đầu, thấy Tần Thanh Tâm đang chống nạnh, tức giận nhìn mình.
"Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải Tiêu Tiêu đòi ăn gì là phải cho con bé ăn hết".
"Con bé còn chưa tròn năm tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn. Ăn mấy thứ đồ ăn vặt kia không tốt chút nào!"
"Nếu anh còn dám lén mua đồ ăn vặt cho con sau lưng em, tối nay đừng hòng bước vào phòng em!"
Tần Thanh Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thanh hoảng sợ vội hứa: "Anh hứa sau này sẽ không mua đồ ăn vặt cho Tiêu Tiêu nữa!"
"Bố!"
Nghe Dương Thanh nói vậy, Tiêu Tiêu bày ra bộ mặt tủi thân, nước mắt rưng rưng.
Dương Thanh lập tức mềm lòng, dè dặt nói: "Vợ, hay là mình cho Tiêu Tiêu ăn một cây kem nữa thôi?"
"Không được!"
Tần Thanh Tâm kiên quyết nói: "Hôm nay con bé đã ăn hai cây kem rồi!"
Dứt lời, cô bước tới bế Tiêu Tiêu từ tay Dương Thanh.
Tiêu Tiêu dám làm nũng với Dương Thanh, nhưng lại không dám với Tần Thanh Tâm.
Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, đáng thương nhìn Dương Thanh, tựa như đang nói: "Mẹ bắt nạt con mà bố không chịu giúp đỡ".
Dương Thanh thương con nhưng cũng biết Tần Thanh Tâm làm vậy là vì muốn tốt cho Tiêu Tiêu nên dứt khoát quay đầu, không nhìn cô bé nữa.
Cũng may đây là khu vui chơi, sau khi được chơi vài trò thú vị, cô bé đã vui vẻ trở lại.
Suốt cả một ngày, một nhà ba người chơi đùa ở khu vui chơi Giang Hải, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập nơi đây.
Hôm sau, Dương Thanh đưa con gái tới nhà trẻ và đưa vợ đến công ty xong mới tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Từ khi kết thúc hội giao lưu ngày hôm đó, chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh phát triển cực nhanh.
Chỉ trong vòng một tuần, công ty đã nhận được vô số lời đề nghị hợp tác do các gia tộc lớn ở Giang Bình chủ động gửi đến tận cửa.
Đối với chuyện này, Dương Thanh luôn sẵn lòng chào đón. Nếu chi nhánh Giang Hải có thể tách khỏi trụ sở chính, không bao lâu nữa chi nhánh Giang Hải sẽ có thể trở thành một tập đoàn Nhạn Thanh độc lập khác.
Còn Tần Y, sau khi trở về Giang Hải thì chỉ biết vùi đầu công việc, tăng ca từ sớm đến tối mịt mới về nhà.
"Y Y, bận quá thì em nên tìm một trợ lý san sẻ bớt công việc".
Dương Thanh lo lắng nói.
Tần Y bất lực đáp: "Em cũng muốn lắm, nhưng mà không tìm được người phù hợp! Hơn nữa, tập đoàn Nhạn Thanh rất quan trọng với anh, em không yên tâm giao việc cho người khác!"
Nghe Tần Y nói vậy, Dương Thanh rất cảm động.
Đối với anh, tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ niệm duy nhất mẹ anh để lại trên cõi đời này. Anh rất muốn phát triển tập đoàn thành một doanh nghiệp hàng đầu.
“Cảm ơn em!”, Dương Thanh chân thành nói.
Tần Y cười tinh quái, chớp mắt nhắc nhở: "Anh đừng quên lời hứa đi khu vui chơi với em đấy nhé".
“Đương nhiên sẽ không. Chỉ cần em rảnh, anh sẽ đi cùng em!”, Dương Thanh cười đáp.
"Được rồi, đợi xong đợt này em sẽ hành anh một trận tơi tả! Em sẽ bắt anh mời em ăn một bữa thật thịnh soạn, ăn đến khi nào anh sạt nghiệp mới thôi!", Tần Y đắc ý nói.
"Haha! Em cứ ăn tùy thích, ăn cả đời cũng được!", Dương Thanh cười nói.
Dương Thanh ở lại kiểm tra tình hình dạo gần đây của tập đoàn rồi mới rời đi.
Anh vừa bước xuống lầu thì bị một người đàn ông cao lớn mặc vest đột nhiên chặn đường.
"Bà chủ của chúng tôi có lời mời!"
Người đàn ông mặc vest trầm giọng nói.
Dương Thanh cau mày: "Muốn gặp tôi thì bảo bà ta tự mình tới!"
Dứt lời, Dương Thanh trực tiếp rời đi, không thèm quan tâm đến bà chủ trong lời người đàn ông kia.
Bây giờ ở Giang Bình còn ai dám tự xưng bà chủ với anh?
"Thằng nhóc ngạo mạn! Cậu có biết bà chủ của tôi là ai không? Sao cậu dám bảo bà ấy đến gặp cậu?"
Người đàn ông mặc vest giận dữ hét lên, nhích qua chặn Dương Thanh lại.
Dương Thanh nhíu mày, ngửi thấy mùi đe dọa nồng nặc.
Không phải vì thực lực của đối phương mạnh hơn anh, mà là từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên anh gặp được một cao thủ có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Ngay cả Tiền Bưu cũng không phải là đối thủ của người đàn ông cao lớn trước mặt này.
Có thể được một vệ sĩ cao cấp như vậy bảo vệ, chắc chắn đối phương không giàu sang thì cũng quyền quý!
Dương Thanh nhìn về chiếc Mercedes bình thường phía sau người đàn ông. Cửa sổ màu đen nên anh không thể nhìn thấy bên trong xe.
"Bà chủ của anh là ai?"
Dương Thanh lại nhìn sang người đàn ông mặc vest.
"Bà chủ họ Diệp, đến từ Yến Đô!"
Ánh mắt người đàn ông mặc vest tràn đầy kính nể: "Bà ấy tìm anh để nói về chuyện của Tần Thanh Tâm!"