Dương Thanh hơi không đành lòng hỏi.
Vẻ mặt Diệp Mạn dần dần trở nên méo mó, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như tôi sau khi bị người yêu phản bội không thể chịu khổ một mình nuôi con".
"Cuối cùng tôi bị trầm cảm sau sinh. Tâm lý của tôi trở nên vặn vẹo, tôi muốn trả thù, trả thù bố của đứa bé!"
"Thậm chí có vài lần tôi đã suýt giết chết Tần Thanh Tâm!"
"Nếu không phải hàng xóm phát hiện kịp thời, con bé đã bị tôi ném xuống sông rồi!"
Nói tới đây, mặt Diệp Mạn ướt đẫm nước mắt.
Bà ta gào khóc, vẻ mặt kinh hoàng.
Dương Thanh chợt thấy hơi mềm lòng.
Anh bỗng nhớ đến chuyện của anh và Tần Thanh Tâm. Lúc đó để trở nên xứng đáng với Tần Thanh Tâm, anh đã ra đi không lời từ biệt, bỏ lại một mình cô gánh vác mọi chuyện, không khác gì chuyện Diệp Mạn.
Tần Thanh Tâm mang thai mười tháng, một mình sinh Tiêu Tiêu ra, chắc chắn cô đã chịu rất nhiều đau khổ.
"Tôi biết nếu tôi tiếp tục nuôi Tần Thanh Tâm, rất có thể con bé sẽ bị chính tay tôi giết chết. Vì vậy tôi đã bỏ con bé ở cửa cô nhi viện, tận mắt nhìn con bé được đưa vào trong rồi mới rời đi".
"Cậu sẽ không biết được nỗi đau của người mẹ suýt nữa đã giết chết và bỏ rơi con gái mình là thế nào đâu!"
"Nhưng đây vẫn chưa phải lúc tôi tuyệt vọng nhất."
Tâm trạng của Diệp Mạn bình tĩnh hơn rất nhiều, bà ta lau nước mắt nói tiếp: "Sau khi vứt bỏ Tần Thanh Tâm, tôi đã trở về nhà họ Diệp".
"Tôi đã quỳ trước cửa phòng bố tôi hối lỗi suốt một ngày một đêm để xin ông ta tha thứ!"
"Mãi đến ngày hôm sau bố tôi mới chịu gặp tôi. Ông ta có thể tha thứ cho tôi nhưng tôi phải nghe theo yêu cầu của gia tộc, gả vào nhà họ Tề đang phát triển thịnh vượng thời đó!"
"Dù sao tôi cũng bị bỏ rơi rồi, gả cho người khác cũng chả sao".
"Nhưng sau khi được gả vào nhà họ Tề tôi mới biết mình đã gả cho một người chồng như thế nào. Ông ta như một kẻ điên, mỗi lần uống rượu vào là lại bạo hành tôi".
"Cậu biết sau đó xảy ra chuyện gì không? Tôi đã cắn răng chịu đựng, âm thầm giúp đỡ ông ta lên nắm quyền nhà họ Tề, sau đó tự tay giết chết ông ta!"
Diệp Mạn bình tĩnh kể như thể những chuyện này không hề liên quan đến bà ta.
Trong lòng Dương Thanh hơi run lên, lần đầu tiên anh thấy thấu hiểu người phụ nữ này.
"Chắc chắn cậu sẽ không ngờ tới, việc tôi gả cho nhà Tề vốn là âm mưu của bố tôi!"
"Bao gồm việc tôi chiếm đoạt nhà họ Tề cũng đều nằm trong kế hoạch của ông ta!"
"Mãi sau này tôi mới biết, tôi bị chồng đánh đập là bởi vì bố tôi đã lén nói chuyện của tôi và Viễn Sơn cho chồng tôi biết".
"Ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng đã bị ông ta mua chuộc từ lâu".
"Người mà tôi tin tưởng nhất đã không ngừng dụ dỗ tôi, giúp tôi nâng đỡ chồng tôi trở thành chủ nhà họ Tề, sau đó để tôi báo thù rửa hận".
"Sau này tôi mới biết, đó không phải là thành tựu của tôi. Chẳng qua tôi chỉ là một trong những quân cờ của bố tôi mà thôi".
"Bởi vì đây là cách duy nhất khiến nhà họ Tề hợp tình hợp lý trở thành gia tộc phụ thuộc nhà họ Diệp!"
Khuôn mặt Diệp Mạn lại trở nên méo mó: "Bởi vì tôi kiểm soát nhà họ Tề nên bố tôi mới phải cho tôi một số quyền lợi".
"Khi quyền lực trong tay tôi càng lớn, tôi càng biết thêm nhiều chuyện dơ bẩn khác".
"Cho đến khi tôi biết không phải Viễn Sơn vứt bỏ tôi mà sau khi biết tôi có thai, ông ấy đã một mình đến nhà họ Diệp, cố gắng thuyết phục bố tôi cho phép chúng tôi ở bên nhau rồi bị bố tôi giết chết!"
"Cậu biết không? Đây mới là lúc tôi tuyệt vọng nhất!"
"Tôi hận Viễn Sơn ròng rã mười năm, luôn cho rằng ông ấy đã bỏ rơi mẹ con tôi!"
"Nhưng số phận thật nghiệt ngã, để tôi biết được sự thật này. Không phải ông ấy bỏ rơi mẹ con tôi, chỉ vì muốn được bố tôi chúc phúc nên ông ấy đã bị bố tôi giết chết!"
Rốt cuộc Diệp Mạn không nhịn được nữa, khóc rống lên.
Dương Thanh sững sờ. Anh có thể cảm nhận được bà ta đang nói thật.
Cũng chính vì biết Diệp Mạn nói thật nên anh mới cảm thấy bàng hoàng, khiếp sợ xen lẫn tức giận.
Đây chính là những việc dơ bẩn của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?
Dương Thanh bỗng nhớ lại bản thân mình. Không phải mười tám năm trước, lúc anh và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh cũng đã cảm nhận được sâu sắc sự dơ bẩn đó rồi sao?
"Dương Thanh, tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Chỉ cậu mới có thể giúp tôi khống chế nhà họ Diệp, giúp tôi thoát khỏi bố tôi!"
Diệp Mạn bỗng ngẩng đầu, hai mắt ướt đẫm nhìn Dương Thanh, nghiêm túc nói.
Dương Thanh có thể cảm nhận được khát vọng quyền lực của Diệp Mạn và cả nỗi hận thù với bố mình.
Ngay từ lúc sinh Tần Thanh Tâm ra, số phận của bà ta đã bị chủ nhà họ Diệp khống chế. Bà ta thật sự rất không cam lòng.
Mà Dương Thanh đúng là là cơ hội tốt của bà ta.
"Tôi chỉ nhìn thấy hận thù trong mắt bà, hoàn toàn không có sự hổ thẹn nào với Tâm".
Dương Thanh bỗng nói: "Đối với bà, Tâm chẳng qua chỉ là một công cụ để trả thù. Có lẽ bà chưa từng quan tâm đứa con gái này, ngược lại còn hận cô ấy!"
Diệp Mạn nghe vậy cả người bàng hoàng, kích động hét lên: "Không phải như vậy. Thanh Tâm là con gái của tôi, sao tôi lại hận con bé?"
Cho dù Diệp Mạn lập tức phủ nhận nhưng Dương Thanh vẫn nhìn ra được.
"Bởi vì bà vẫn luôn cho rằng, nếu bà không mang thai, bố của Tâm sẽ không đi tìm bố bà, cũng sẽ không bị giết. Những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra".
"Cừu hận hơn hai mươi năm đã che mờ mắt bà. Có lẽ bà không muốn giết Tâm nhưng nếu có thể lợi dụng cô ấy để trả thù rửa hận, chắc chắn bà sẽ không bao giờ do dự".
"Vậy thì tại sao tôi phải giúp bà?"
"Tôi sẽ không nói cho ai biết những chuyện bà đã nói hôm nay, bà đi đi!"
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Anh rất thông cảm với những gì bà ta đã trải qua, nhưng anh không cho phép bất kỳ ai lợi dụng tình cảm của Tần Thanh Tâm để tổn thương cô.
"Cậu là cái thá gì?"
"Sao cậu dám ngăn cản mẹ con chúng tôi nhận nhau?"
"Sao cậu cho rằng tôi chỉ hận mà không thương Thanh Tâm?"
Diệp Mạn giận dữ, kích động hét lớn.
Dương Thanh híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tổn thương Tâm, mẹ ruột của cô ấy cũng không ngoại lệ!"
"Nếu bà vẫn tiếp tục đến tìm Tâm, đừng trách tôi nói mọi chuyện hôm nay cho bố bà biết!"
"Tôi tin nếu bố bà biết bà muốn trả thù ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không để yên đâu!"
Giọng nói của Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo, ngập tràn sự uy hiếp.
Diệp Mạn đang nóng nảy nghe vậy, cả người lập tức run bần bật, dần bình tĩnh lại.
"Dương Thanh, dù sao tôi cũng là mẹ ruột của Thanh Tâm, lẽ nào cậu thấy chết không cứu?"
"Nếu lần này tôi không hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, sợ là sau này tôi sẽ không còn cách nào tiếp cận trung tâm quyền lực của nhà họ Diệp, muốn trả thù sẽ càng khó khăn hơn".
"Tôi không chỉ muốn trả thù cho bản thân, mà còn vì bố của Thanh Tâm. Cậu là chồng của con bé, lẽ nào việc nhỏ như vậy cậu cũng không chịu giúp sao?"
Hai mắt Diệp Mạn đỏ hoe, chất vấn Dương Thanh.
Dương Thanh thờ ơ nói: "Đây là ân oán đời trước của các người. Tôi không muốn Tâm phải gánh vác những việc này, bà đi đi!"
"Dương Thanh, cậu đừng ép tôi!"
"Cậu biết đấy, vì trả thù tôi có thể làm bất cứ chuyện gì!"
"Cậu cũng biết rõ Thanh Tâm hiền lành tốt bụng. Nếu tôi nói cho con bé biết sự thật về cái chết của bố nó, cậu nghĩ con bé sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao?"
Diệp Mạn giận dữ hét lên.
Ánh mắt Dương Thanh tối sầm nhìn chằm chằm Diệp Mạn, lạnh lùng nói: "Bà đang đùa với lửa đấy!"