Hiện giờ anh đang cực kỳ tức giận.
Không phải vì đối phương muốn giết anh, mà là ông ta vừa làm hỏng việc tốt của anh.
Tần Thanh Tâm đã chủ động dâng mình lên cho anh hôn, anh chưa kịp hưởng thủ đã phát hiện ra sự tồn tại của ông ta.
Người đàn ông trung niên này chính là đại sư Đàm, cao thủ bên cạnh Hoàng Mai.
“Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thảo nào dám dẫn đầu bốn gia tộc lớn xông tới nhà họ Mạnh gây chuyện!”
Đại sư Đàm tán thưởng nhìn Dương Thanh.
Mặc dù hai người chưa đấu nhưng anh có thể phát hiện ra ông ta ngay khi ông ta vừa tới, đủ để chứng minh anh không hề đơn giản.
“Ông là người nhà họ Mạnh phái tới sao?”, Dương Thanh cau mày hỏi.
Đại sư Đàm cười nhạo một tiếng: “Một nhà họ Mạnh nhỏ nhoi mà cũng đòi tôi làm việc cho sao? Còn lâu mới đủ tư cách!”
Nghe vậy, Dương Thanh cảm thấy khó hiểu.
Giọng điệu của đối phương rất ngạo mạn, dường như chẳng coi nhà họ Mạnh ra gì.
Toàn bộ Chiêu Châu chỉ có tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có thể không đặt nhà họ Mạnh vào mắt.
Đương nhiên, còn có Hiệp hội Võ thuật.
Dương Thanh từng chạm trán với người của Hiệp hội Võ thuật, quần áo của bọn họ rất thống nhất.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại khác hoàn toàn.
Anh có thể cảm nhận được uy hiếp từ người ông ta, dù là Ngưu Căn Sinh, chi hội phó của Hiệp hội Võ thuật bị anh giết ở nhà họ Ngụy cũng không mạnh bằng ông ta.
Có thể kết luận, đối phương chỉ có thể đến từ Yến Đô.
Bỗng nhiên, Dương Thanh nhớ ra một người, lập tức hiểu ra.
“Ông là người nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô?”, Dương Thanh lên tiếng hỏi.
“Xem ra lúc đánh Hoàng An, mày đã biết cậu ấy là người nhà họ Hoàng”.
Đại sư Đàm hơi kinh ngạc nói: “Đã biết cậu ấy là người nhà họ Hoàng mà vẫn dám ra tay, gan của mày lớn thật đấy”.
“Xem ra Hoàng An thật sự chán sống rồi. Tôi đã tha cho một mạng nhưng anh ta không chịu quý trọng. Vậy thì tôi phải lấy mạng anh ta!”
Trong mắt Dương Thanh lóe ra hai tia sát khí nồng đậm.
Anh rất ghét bị uy hiếp, lại càng ghét bị người ta ghi thù đòi giết mình.
Trước giờ anh chưa từng nương tay với những kẻ muốn diệt mình.
“Thằng nhóc ngông cuồng!”
Đại sư Đàm gầm lên: “Nếu bây giờ mày ngoan ngoãn đi với tao tới gặp bà Hoàng cầu xin tha thứ, có lẽ bà ấy còn tha cho mày một con đường sống”.
“Bà Hoàng là ai?”
Dương Thanh càng thêm ngơ ngác.
Một kẻ tên Hoàng An đã đành, giờ lại xuất hiện thêm một bà Hoàng.
Người phụ nữ của nhà họ Hoàng?
Dương Thanh nhanh chóng nghĩ tới khả năng này.
Đại sư Đàm kiêu ngạo nói: “Bà Hoàng chính là con gái của chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Mai!”
“Hoàng Mai? Tôi với bà ta có ân oán gì?”
Dương Thanh nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ ông tới để báo thù cho Hoàng An?”
“Mày còn nhớ Mạnh Huy vì mày mà chết không? Còn cả Mạnh Thiên Kiêu bị mày ép chết?”, đại sư Đàm hỏi ngược lại.
“Mạnh Huy chết chưa hết tội! Mạnh Thiên Kiêu tuy tính tình tàn độc nhưng cũng được coi là một người bố tốt!”
Dương Thanh bình thản nhận xét.
Nhưng anh vẫn không hiểu tại sao đối phương lại nhắc tới Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu?
Mối quan hệ này quá loạn.
“Mạnh Thiên Kiêu là chồng trước của bà Hoàng, Mạnh Huy là con trai của bà Hoàng. Bây giờ cả chồng trước và con trai của bà ấy đều bị mày hại chết. Mày đã biết tại sao bà ấy muốn tao dẫn mày tới gặp rồi chứ?”
Đại sư Đàm không thèm giấu diếm nói rõ mọi chuyện.
Dương Thanh nhướng mày, bây giờ đã hiểu rõ mối quan hệ phức tạp kia.
Thì ra Hoàng Mai là mẹ của Mạnh Huy.
“Vậy thì không còn gì để nói!”, Dương Thanh híp mắt nói.
“Nhóc con, mày tự giác đi theo hay tao phải đánh gãy tay chân mày, lôi mày đi gặp bà Hoàng?”
Thái độ của đại sư Đàm cực kỳ phách lối.
Trong mắt ông ta, Dương Thanh chẳng khác nào một kẻ đã chết.
Dù sao cả con trai và chồng trước của Hoàng Mai đều vì Dương Thanh mà chết.
“Có vẻ ông rất tự tin với thực lực của mình!”, Dương Thanh cười lạnh.
Toàn bộ Chiêu Châu chưa từng có ai dám ép anh đi theo.
“Xem ra tao vẫn phải tự ra tay. Vậy thì cứ đánh gãy tay chân của mày trước đi”.
Dứt lời, đại sư Đàm lập tức chạy vọt tới tung đòn tấn công.
Dương Thanh đứng im tại chỗ, không thèm tránh né.
Ông ta đã khinh thường anh như vậy, anh sẽ cho ông ta biết hậu quả của việc khinh địch là gì.
“Thằng oắt, mày chán sống rồi!”
- ---------------------------